Một tháng sau đó, Giản Trí Hâm phải đi ra nước ngoài một thời gian để phục vụ cho chuyến lưu diễn của mình.
Cậu và Lưu Nhạn kết hợp tổ chức một tour diễn mang tên “Khúc nhạc gửi gắm ước mơ”.
Chuyến lưu diễn lần này phục vụ mục đích thiện nguyện, toàn bộ tiền thu được sẽ quyên góp cho tổ chức “All for children”.
Trịnh Cảnh Dư cảm thấy chuyến lưu diễn rất có ý nghĩa, song anh không khỏi bực bội.
Trịnh Cảnh Dư cảm thấy thời gian hai người bên nhau quá ít, chưa ôm đủ đã phải chia xa 2 tháng.
Anh mang gương mặt buồn bã xếp đồ cho Giản Trí Hâm, thiếu điều ghi chứ “Hôm nay tôi buồn” treo trước trán
Giản Trí Hâm cũng thấy buồn, bốn năm nhớ nhung vô hạn, vừa mới gặp nhau được hơn hai tháng lại phải chia xa.
Cậu ôm lấy Trịnh Cảnh Dư dụi dụi, nói với anh rằng sau hai tháng lưu diễn sẽ nghỉ toàn bộ hoạt động trong vòng ba tháng để ở nhà với anh.
Nghe vậy, Trịnh Cảnh Dư mới vui lên đôi chút.
Anh ôm lấy người yêu hôn chụt lên chiếc mỏ hồng hồng, còn cắn lên cổ cậu một ngụm.
- E hèm
Cả hai người giật bắn mình với vị khách không mời mà tới, Giản Trí Hâm chui rúc vào người Trịnh Cảnh Dư ôm chặt lấy anh như phao cứu mạng.
- Bác Giản...ạ
- Ừm, hai đứa sắp xếp đồ xong chưa?
Giản Trí Hâm đỏ ửng cả mặt, lí nhí trong miệng nói xong rồi, sau đó cúi mặt đi không đối diện với ánh mắt dò xét đến từ người cha thân yêu của mình nữa.
- Cha...cha đến có việc gì không ạ?
- Mẹ con nhờ cha mang cho con chiếc khăn lông quàng cổ này
Giản Tuệ đưa cậu chiếc túi đựng chiếc khăn, sau đó nói thêm vài câu rồi ra về.
Giản Trí Hâm nhìn chiếc khăn màu đỏ mận đã sờn cũ nằm phía bên trong, ánh mắt ấm áp nhớ đến người mẹ của mình.
Đây là chiếc khăn của Thẩm Thanh Hà dùng khi Giản Trí Hâm còn bé.
Hồi đó, cậu luôn nhài lên người bà, bàn tay nhỏ túm chặt chiếc khăn màu mận chín thích thú không thôi, còn nói với bà đây là chiếc khăn đẹp nhất.
Bà đưa cho Giản Trí Hâm vật này, chắc hẳn sợ cậu ở nơi đất khách quê người sẽ nhớ nhà, khi nhớ có thể cầm chiếc khăn này để cảm thấy rằng cả gia đình vẫn luôn bên cậu.
Trịnh Cảnh Dư nhìn người yêu đang xúc động, đôi mắt long lanh như dải ngân hà tựa như ngập nước.
Anh cúi đầu hôn lên mí mắt cậu, hôn lên cằm, lên trán Giản Trí Hâm.
Bảy giờ sáng, chiếc máy bay đến Paris, Pháp đã cất cánh.
Trịnh Cảnh Dư đứng nhìn chiếc máy bay to lớn bay cao dần, cao dần rồi trở nên bé tí trong làn mây dày đặc.
Anh nới khăn quàng cổ, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm hút.
Mấy năm rời xa Giản Trí Hâm, Trịnh Cảnh Dư đã dần hình thành thói quen hút thuốc, tuy biết đây là thói quen xấu, nhưng mỗi khi nhớ cậu đến phát điên, Trịnh Cảnh Dư chỉ có thể tìm đến những thứ độc hại này.
Anh thở hắt ra một hơi, sau đó dúi điếu thuốc vào miệng thùng rác khiến nó tắt ngấm.
- Phải bỏ thuốc thôi
Giản Trí Hâm chắc sẽ không thích một tên người hôi mùi thuốc đâu nhỉ?
Đến tận khi chiếc máy bay biến mất trên bầu trời, Trịnh Cảnh Dư mới xoay người rời đi, còn các vị phụ huynh đã rời đi từ sớm.
Giản Trí Hâm ngồi trên máy bay, cậu đảo mắt nhìn xuống cảnh vật bé tí phía dưới, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Bụng cậu có chút khó chịu, Giản Trí Hâm quyết định ngủ một giấc.
Máy bay bay trên trời đằng đẵng hơn 12 tiếng đồng hồ.
Giản Trí Hâm cảm thấy cơ thể mỏi nhừ, phần bụng vẫn khó chịu.
Cậu cau mày cầm lấy chai nước suối uống một ngụm, rồi ngồi tại chỗ hít thở.
Khi máy bay hạ cánh, Pháp vẫn đang vào giờ trưa.
Giản Trí Hâm mệt mỏi kéo vali đi trong sân bay, vóc dáng cùng đôi mắt của cậu nhanh chóng thu hút được một số ánh nhìn.
Có một vài cô gái với mái tóc vàng rực rỡ tiến đến chủ động xin phương thức liên lạc, nhưng Giản Trí Hâm nhanh chóng bỏ qua họ, hiện giờ bụng cậu đang rất khó chịu.
Đè nén cảm giác nhộn nhạo như có bươm bướm trong bụng, Giản Trí Hâm nhắn cho Trịnh Cảnh Dư một tin báo bình an.
Bên kia lập tức trả lời lại, đại