Trên xe, hai người đàn ông áo đen đã ngồi xuống, lúc mở cửa xe vô tình họ đã thấy tình huống của hai người Ninh Vân Hoan và Lan Lăng Yến phía sau, nhất thời không nhịn được mở lớn miệng, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Vân Hoan đưa lưng về phía hai người này nên chỉ cảm giác có người vào xe, chiếc xe này đã được nâng cấp, người lên xe cũng không gây nửa điểm chấn động.
Cô theo bản năng muốn xoay người nhìn, nhưng Lan Lăng Yến lại đem cô ôm chặt hơn, liếc thoáng qua hai người phía trước, ở giữa xe liền xuất hiện một lớp cách trở.
“Tôi đã nhận sai rồi.” Tuy không nghe được âm thanh phía sau, nhưng Ninh Vân Hoan lại thấy da gà đều đứng lên, cô bị Lan Lăng Yến gắt gao ôm trước ngực, lúc này không những không có tâm tình xấu hổ cùng kích động, mà ngược lại toàn thân càng cảm thấy lạnh hơn.
Lan Lăng Yến, người này chỉ cần không làm chuyện gì cũng đã lưu lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc ở đời trước.
“Hoan Hoan? Tôi không biết tôi đã làm gì mà em có thể sợ tôi thành dạng này, có thể nói tôi nghe không?” Ánh mắt Lan Lăng Yến không chút để ý nhìn gương mặt thay đổi của Ninh Vân Hoan, tay cũng không ngừng nghịch mái tóc dài tán trên vai của cô.
Diện mạo Ninh Vân Hoan có thể coi là mỹ nữ, dáng người cũng đẹp, nhưng Lan Lăng Yến cũng đã gặp qua nhiều người đẹp hơn cô, hơn nữa lúc này cô đang sợ hãi, căn bản nhìn không có mỹ cảm gì cả.
Nhưng không biết như thế nào, thấy bộ dáng kinh hách của cô, sát ý trong lòng Lan Lăng Yến dần dần giảm xuống, thay vào đó là hứng thú chậm rãi tăng lên.
“Không, không có, tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi.......” Ninh Vân Hoan không biết mình như thế nào chọc phải vị sát thần này, nhìn ý lạnh trong mắt hắn, bắt đầu cố gắng nghĩ đến biện pháp gì có thể giúp mình thoát thân.
Xem bộ dáng cô cau mày cố nghĩ biện pháp, ý cười của Lan Lăng Yến càng sâu, hắn bắt đầu cảm thấy có chút chờ mong, không biết cô có thể nói ra cái gì.
Bị Lan cửu thiếu không sợ trời không sợ đất mang đi, Ninh Vân Hoan chính là có gan cũng không dám đứng lên tạo phản.
Thấy bộ dạng nhát gan của cô, lúc đầu Lan Lăng Yến chỉ muốn hỏi cô xong sẽ đưa cô trở về, nhưng giờ lại thay đổi chủ ý.
“Sợ tôi như vậy sao? Không bằng chúng ta làm giao dịch, như thế nào?” Lời nói của hắn có chút không để ý, vẻ mặt lạnh nhạt, chính là ôm chặt Ninh Vân Hoan không buông, lời nói còn ái muội sát vành tai cô, thấy cô gái nhỏ sợ tới sắc mặt trắng bệch, thân hình muốn nhũn ra, ý cười bên khoé miệng liền sâu thêm chút, có ý thăm dò cô: “Em theo giúp tôi một lần, sau này tôi sẽ không tìm em gây phiền toái.”
“Giúp” trong miệng hắn đương nhiên không phải đơn giản là giúp bình thường, Ninh Vân Hoan nghe hắn nói, cô liền không để ý tới nửa câu đầu, chỉ chú ý tới nửa câu sau: “Anh, ý anh là về sau, cũng không tìm tôi nữa? Tuyệt đối không gặp lại tôi sao?”
Những lời này là kết quả do chính Ninh Vân Hoan suy luận, Lan Lăng Yến tự nhiên không có đáp ứng, hắn không thường cùng người khác giới tiếp xúc, từ khi hắn sống tới giờ chỉ có nữ nhân tiếp cận hắn, nhưng cũng phải xem tâm trạng đại gia hắn tốt hay không.
Bây giờ khó mới có hứng thú với một người, ánh mắt của cô rất lớn, khi nhìn hắn đều tỏ ra sợ hãi dị thường, đôi mắt hạnh nhân phản chiếu hình bóng của hắn, và chỉ có mình hắn, hắn thực sự thích loại cảm giác này, nên tạm thời sẽ không buông tha cô.
Huống chi cô sợ hắn là một điều rất quỉ dị, rốt cuộc vì cái gì, Lan Lăng yến muốn tìm ra.
Hắn luôn thích nắm giữ mọi thứ trong tay, loại cảm giác không biết rõ như thế này thật sự không tốt.
Thấy hắn không nói lời nào, Ninh Vân Hoan tự cho rằng hắn đã đáp ứng yêu cầu của mình.
Nói thật, từ khi vào thế giới này, sau hai đời làm người, cô đều giữ mình trong sạch.
Ninh gia dạy dỗ con gái quy củ nghiêm khắc, Ninh mẹ ngoài mặt không nói, kỳ thật đối với con gái không chống đối