Lan Lăng Yến dần trở nên xúc động, chính là không thể tự khống chế thân thể mình khiến hắn có chút không thích.
Cả người Ninh Vân Hoan kịch liệt đau đớn, cô thấy ánh mắt hắn hơi mị lên, mang theo một tia lệ khí, chỉ là trong nháy mắt, hăn đã đưa môi lại gần.
Ninh Vân Hoan không đoán được Lan Lăng Yến lại hôn cô, vốn nghĩ chỉ là một giao dịch định mệnh mà thôi, hơi thở hắn có chút dồn dập, không giống mọi khi luôn lạnh nhạt bình tĩnh, động tác cũng có chút thô bạo, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy trên môi mình một trận đau đớn đến chết lặng, một tia máu cũng đã rỉ ra.
Theo sự thô bạo của hắn, động tác ngày càng trở nên dồn dập, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy cả người vừa trướng vừa đau, miệng liền phát ra âm thanh rê.n rỉ, lực đạo Lan Lăng Yến ngày càng nặng, cô chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay ôm sát cổ hắn, lúc này cô mới thấy chính mình như giữa cơn hồng thuỷ bắt được một khúc gỗ cứu mạng.
Mưa gió dữ dội đi qua, Lan Lăng Yến mới chậm rãi từ trong thân thể Ninh Vân Hoan lui ra.
Cô gái lúc nãy còn vẻ mặt sợ hãi giờ đã không còn tinh lực để mà sợ hãi, cả người mệt mỏi nằm trên giường.
Lan Lăng Yến nghĩ đến cảm giác vừa rồi, nếu trước kia không chạm qua nữ nhân thì chưa biết, giờ hưởng qua tư vị hắn lại có cảm giác xúc động không muốn nhẫn nhịn.
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng có nghị lực kinh người, liền đem Ninh Vân Hoan đang xụi lơ trên giường kéo lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm, mới ôm bế cô lên.
Nguyên bản chiếc ga giường trắng tinh nay có thêm vết đỏ sậm, hỗn loạn thành một đoàn, minh chứng cho sự nhiệt tình vừa xảy ra.
Lan Lăng Yến mắc bệnh yêu sạch sẽ, nhưng lúc này nhìn thấy dấu vết chói mắt kia lại không thấy phiền lòng, ngược lại nhịn không được kéo khoé miệng một cái.
Đem Ninh Vân Hoan nửa sống nửa chết đi tắm rửa, đến khi xong chiếc giường cũng đã có người dọn dẹp sạch sẽ.
Tuy trước giờ chưa có kinh nghiệm cùng ngủ với người khác, nhưng nhìn người trong lòng thân thể mềm mại, Lan Lăng Yến do dự một chút, vẫn là đem Ninh Vân Hoan ôm vào ngực.
Chuyện Ninh Vân Hoan cả đêm không về nhà thế nhưng không ai biết, Ninh mẹ suốt đêm cùng mấy người bạn tốt chơi mạt chược, Ninh ba luôn nghiêm túc, hơn nữa một lòng nhào vào công việc, đi sớm về khuya, đợi cho Ninh Vân Hoan cả người đau nhức từ một chiếc xe đi xuống, trong nhà căn bản là không ai phát hiện ra.
Lúc này bên ngoài, cửa lớn Ninh gia đóng chặt, Ninh Vân Hoan cả người cứng nhắc, bị Lan Lăng Yến thần sắc lạnh nhạt ôm trong ngực.
Thần sắc của hắn quá mức nhẹ nhàng, coi người trong lòng như là một cái đầu gỗ, ngược lại Ninh Vân Hoan có chút phẫn nộ.
Không biết có phải vì đã cùng Lan Lăng Yến có mối quan hệ ái muội hay bởi vì hứa hẹn của hắn, lúc này sợ hãi của cô với hắn đã giảm xuống không ít.
“Đi xuống đi.” Người đàn ông trong trẻo lạnh lùng vừa mở miệng, vừa không chút để ý nhét vào tay Ninh Vân Hoan thứ hôm qua cô cầm theo.
Nói xong, hắn liền ôm lấy mặt Ninh Vân Hoan, nhẹ nhàng đem đôi môi lạnh lẽo của mình đặt lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, một phen cắn mút, đến lúc Ninh Vân Hoan thở hồng hộc mới buông ra.
Thấy môi cô bị hơn có chút sưng đỏ, toàn thân đều có dấu ấn của mình mới vừa lòng vỗ đầu cô: “Ngoan.”
Khoé miệng Ninh Vân Hoan giật giật, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nghe Lan Lăng Yến nói có thể đi rồi, cô liền khẩn cấp từ ngoài cửa xe nhảy xuống.
Chính là cả người cô đang bủn rủn, chiếc xe này còn là xe đã độ qua, một chút sức lực của cô không thể mở ra được.
Lan Lăng Yến nhịn không được liền cười, thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng mới bấm