"Chuyển phát nhanh?" Nhớ tới những gói hàng chứa chuột chết, dao nhọn cùng ngôn từ chửi rủa mình vừa nhận được không lâu, Tôn Mạn liền lập tức lắc đầu, dữ tợn quát:"Mau vứt đi cho tôi!"
"Chị Tôn Mạn..."
"Còn có chuyện gì nữa sao? Thế nào? Bây giờ lời tôi nói, cô cũng không nghe nữa rồi?" Nhìn thấy nữ trợ lý mãi lằng nhà lằng nhằng không chịu đi, mất hết kiên nhẫn, Tôn Mạn liền sa sầm mặt nói.
Cảm nhận được đối phương lại sắp bão nổi, không dám giấu giếm, nữ trợ lý liền hốt hoảng đưa phong bì trong tay đến trước mặt Tôn Mạn:"Em...em vốn cũng định vứt thứ này đi rồi..."
"Nhưng mà...tên người gửi ghi ngoài phong thư lại là Tô Sở Sở, Tô đại minh tinh, em sợ bên trong chứa đồ quan trọng..."
"Cái gì? Người gửi là Tô Sở Sở sao?" Kinh hô một tiếng, ánh mắt khẽ chuyển, Tôn Mạn liền cướp lấy phong thư trong tay nữ trợ lý:"Mau đưa đây."
Không chút do dự xé rách phong thư, Tôn Mạn liền cảnh giác đem đồ vật bên trong đổ ra giường.
Đồng thời, cũng không quên phất tay, nói với trợ lý:"Không có việc của cô nữa, ra ngoài đi."
Đợi khi nhìn thấy được món đồ nho nhỏ nằm yên trên giường, Tôn Mạn rốt cuộc mới có thể an tâm hơn một chút.
"Một chiếc USB sao? Bên trong này là gì?" Tôn Mạn hiển nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tin tưởng, phong thư này là do Tô Sở Sở gửi tới.
Thậm chí, cô còn cảm thấy, chắc chắn là có người nào đó đã cố tình mượn danh nghĩa của Tô Sở Sở để đưa thứ này đến tay cô.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Tôn Mạn liền cầm lấy máy tính xách tay đặt ở bên cạnh, nhanh chóng gắn USB vào, gấp gáp không chờ đợi được mà nhìn xem nội dung bên trong.
Thời gian tí tách trôi qua, ngồi trên giường, con ngươi của Tôn Mạn đầu tiên là chậm rãi giãn ra, phảng phất là bị hình ảnh gì đó làm cho chấn kinh.
Nhưng rất nhanh, sự ngạc nhiên đó cũng đã bị thay thế bằng nét mừng rỡ không thể che lấp được.
Đem USB nắm chặt trong lòng bàn tay, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh, Tôn Mạn liền nhắm mắt, hít sâu một hơi, nghĩ đến viễn cảnh khi trả thù thành công.
"Tô Sở Sở, bây giờ đã có những bằng chứng này, để tôi xem xem, cô còn có thể tiếp tục lăn lộn đến phong sinh thuỷ khởi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như trước hay không..."
- ----------------------------
Trở về khách sạn, lập tức đi tắm rửa thay quần áo, một bên lau khô tóc, một bên, Hạ Đồng cũng đã đem con thú nhồi bông vừa rồi đặt vào trên tủ đầu giường.
"Vừa rồi không để ý, chỉ cảm thấy hình dạng của mày có chút ngốc nghếch, đáng yêu, bây giờ nhìn kĩ lại, mày đúng thật là có chút xấu đó, chẳng trách khi đó anh cả lại lộ ra vẻ mặt cổ quái như vậy."
Sấy khô tóc, Hạ Đồng liền bò lên giường, chống cằm, bắt đầu luyên thuyên trò chuyện với thú bông nhỏ trước mặt:"Mày nói xem, tao nên đặt tên cho mày là gì đây?"
"Tiểu Thiên Thiên?"
Nói nói, nhìn xem bộ lông mềm mại, đen nhánh của nó, mi mắt cong cong, Hạ Đồng cũng liền làm ra quyết định:"Chi bằng gọi là Tiểu Hắc đi."
"Tiểu Hắc, từ giờ phút này, chúng ta xem như đã chính thức trở thành bạn thân của nhau.
Đợi một ngày nào đó, khi anh cả biết được bộ mặt thật