Có chút không hiểu thấu nhưng cũng không quá để tâm, sau khi đến trước phòng làm việc của Cố Thiên Kỳ, Tô Sở Sở cũng đã quen đường quen nẻo nhập mật khẩu, sau đó ung dung đẩy cửa bước vào.
Chỉ có điều, làm Tô Sở Sở không ngờ được chính là, chỉ vừa mở cửa, ánh vào mắt cô liền đã là khuôn mặt không chút biểu cảm, có phần an tĩnh dọa người của Cố Thiên Kỳ.
Bàn tay hơi khựng lại, quen biết bấy lâu, đây là lần đầu tiên Tô Sở Sở nhìn thấy Cố Thiên Kỳ bày ra vẻ mặt như vậy.
Mà vẻ mặt này, so với biểu lộ nổi giận đùng đùng còn phải đáng sợ hơn rất nhiều.
"Nếu đã đến rồi, tại sao lại không vào đi? Hay là đang suy nghĩ nên tiếp tục giảo biện như thế nào?"
Da đầu có hơi run lên, chần chừ một lúc, Tô Sở Sở vẫn là chậm rãi bước vào phòng, song, mỗi bước một bước, trái tim của cô đều sẽ không khống chế được mà thùng thùng nhảy lên:"Thiên Kỳ...anh về sớm vậy sao? Em cứ nghĩ rằng, giờ này anh vẫn còn đang trên máy bay kia chứ..."
"Chuyện tối qua, đúng là em đã có hơi quá đáng...Nhưng mà, đó chỉ là do em quá yêu anh, nên mới bị ghen tuông che mờ mắt thôi!"
"Về phần lý do tại sao em lại xuất hiện ở đó...Em thú nhận, là bởi vì em đã thuê thám tử theo dõi anh...Nói rằng bản thân đang ở Tương Nam rồi lại lén lút theo anh đến Thượng Kinh..."
"Nhưng mà Thiên Kỳ, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, em không nên nghi ngờ tình cảm của anh, cũng như không nên sai người theo dõi anh như vậy.
Em xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, anh tha thứ cho em lần này đi, có được không?"
Không hỗ là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ vừa nói vài câu như vậy, nước mắt của Tô Sở Sở cũng đã giống như không đáng tiền, liên tục tuôn rơi.
Trực tiếp liền ngồi thụp xuống bên chân Cố Thiên Kỳ.
Nhưng cũng không làm cô thất vọng, sau khi nghe thấy tiếng cô khóc, mất mấy giây, trên đỉnh đầu cũng đã truyền tới một giọng nam trầm thấp:"Đứng dậy đi...anh tha thứ cho em..."
"Thiên Kỳ..." Âm thanh mang theo chút mừng rỡ, ngay khi Tô Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chính mình đã thoát được một kiếp, thì lời nói kế tiếp của Cố Thiên Kỳ cũng đã giống như một xô nước lạnh tạt thẳng vào người cô, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Sau tất cả những gì cô đã làm với tôi, cô vẫn cho rằng tôi sẽ nói như vậy, có đúng không?!!"
Choang
Tách sứ bị ném mạnh xuống đất, trong nháy mắt liền vỡ tan thành từng mảnh.
Cà phê bên trong cũng theo đó mà văng ra đầy đất, mang theo hơi ấm bắn tung toé lên người Tô Sở Sở, khiến cô hoảng sợ mà liên tục lùi về sau.
"Thiên Kỳ...Thiên Kỳ...em..."
"Có phải muốn hỏi tôi tại sao lại nổi giận như vậy hay không?" Bàn tay siết chặt lấy tay vịn của ghế dựa, Cố Thiên Kỳ liền lạnh lùng nhìn xem người phụ nữ đang thất thố trước mặt.
"Cô tự mình xem đi."
Nhìn theo ánh mắt của Cố Thiên Kỳ, Tô Sở Sở liền dè dặt cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn làm việc của hắn.
Chỉ là, sau khi mở máy, nhìn xem nội dung bên trong, theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tô Sở Sở cũng đã càng ngày càng trở nên tái nhợt.
Mà gần như cùng lúc, một âm thanh rất có tính xuyên thấu cũng đã bắt đầu từ trong điện thoại truyền ra, vang vọng