"Ly hôn?"
Tô Sở Sở cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ từ trong miệng Cố Thiên Kỳ nghe được hai chữ này.
"Không, Thiên Kỳ, em không muốn ly hôn.
Van xin anh, hãy cho em thêm một cơ hội nữa đi, đừng ly hôn có được không?"
Bàn tay hơi hơi thả lỏng, chậm rãi hít sâu một hơi, Cố Thiên Kỳ liền hạ thấp tông giọng, xem như cho đối phương một cơ hội cuối cùng:"Được thôi, vậy nói đi, người đàn ông đó là ai."
"Chuyện này..." Có phần chần chờ, Tô Sở Sở nhất thời cũng không biết có nên bán đứng Cố Thiên Thừa hay không.
Bởi vì video đã được chỉnh sửa qua, nên Cố Thiên Kỳ cũng chỉ mới biết rằng cô đang ngoại tình, mà không biết cụ thể người đàn ông đó là ai.
Với tính cách của hắn, một khi biết được người em trai mà mình thương yêu nhất lại lén lút qua lại với vợ mình, thì hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng...!
Đến lúc đó, chỉ cần Cố Thiên Thừa rơi đài, cô cũng sẽ không đơn giản là mất hết mọi thứ như vậy, mà ngay cả đường lui cũng đều sẽ không còn.
Cho nên...bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Cố Thiên Kỳ biết được, người đàn ông đang ngoại tình với cô chính là Cố Thiên Thừa!
Không phải kẻ ngu, nên thời khắc nhìn thấy cảm xúc biến ảo không ngừng trong mắt Tô Sở Sở, Cố Thiên Kỳ cũng đã đoán trước được đáp án của câu hỏi này:"Không muốn nói sao?"
"Được thôi, vậy cũng không cần nói nữa..."
"Vương Chính." Cất giọng gọi, khi nhìn thấy Vương Chính đi vào, Cố Thiên Kỳ liền lãnh đạm dặn dò:"Đưa cô ta về đi, để người hầu thu dọn quần áo cho cô ta, nhớ kỹ, tôi không muốn đợi khi mình về nhà rồi vẫn nhìn thấy cô ta nữa, có hiểu không?"
"Vâng, gia chủ."
"Không! Không được!" Bị Vương Chính nửa nâng nửa kéo lôi dậy, Tô Sở Sở liền lập tức hét ầm lên, liên tục giãy giụa:"Bỏ tay ra! Không được động vào tôi! Tôi là phu nhân của cậu đó, cậu dám làm trái ý tôi à? Mau bỏ ra..."
"Tô Sở Sở, tôi không ra tay với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ mang thai, nhưng nếu cô còn tiếp tục nổi điên như vậy nữa, thì tôi sẽ không ngại gọi vệ sĩ lên đây ném cô ra ngoài, để cô tự sinh tự diệt đâu."
Nói đến đây, cũng không để Tô Sở Sở có cơ hội níu kéo thêm nữa, Cố Thiên Kỳ liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Chính, để hắn gọi vệ sĩ, mau chóng kéo cô đi.
Bị hai tên vệ sĩ một trái một phải cưỡng ép lôi đi, lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những nhân viên xung quanh, đã không còn tâm trạng để ý thứ gọi là tố chất nữa, Tô Sở Sở liền bắt đầu giống như người đàn bà chanh chua, gào thét không ngừng.
"Mau bỏ tôi xuống! Tôi muốn gặp Thiên Kỳ!"
"Thiên Kỳ! Anh nghe em nói đi Thiên Kỳ, em thật sự rất yêu anh, em chỉ là bị ma xui quỷ khiến cho nên mới vô tình phạm phải sai lầm, anh cho em cơ hội sửa sai đi Thiên Kỳ!"
Chỉ có điều, mặc cho cô có kêu gào thế nào, hai người vệ sĩ này từ đầu tới cuối đều vẫn luôn bất vi sở động, bình tĩnh thực hiện chức trách của mình.
Về