Chỉ có điều, âm thanh cựa quậy của cô cũng đã thành công thu hút sự chú ý của người nào đó:"Tỉnh rồi à Tô đại minh tinh? Tôi đã đợi cô khá lâu rồi đó."
"Ưm! Ưm!" Nhìn thấy gương mặt của người đối diện, trong mắt không che giấu được sự hoảng sợ, Tô Sở Sở liền không ngừng giãy giụa lùi về sau.
Nhưng sau lưng là một bức tường lạnh băng, nên Tô Sở Sở lúc này có thể nói là đã không đường có thể trốn.
Nắm tay siết chặt, nước mắt sắp sửa tuôn hơi, Tô Sở Sở rất muốn gào lên, nói rằng chính mình có tiền, chỉ cần đối phương chịu thả cô ra, cô sẽ lập tức đưa cho đối phương rất nhiều, rất nhiều tiền.
Thế nhưng, đó hiển nhiên chỉ là đang si tâm vọng tưởng, bởi vì điều duy nhất Tô Sở Sở có thể làm chỉ là trơ mắt nhìn Tôn Mạn nở một nụ cười rùng rợn, phất phất tay, ra lệnh cho đám côn đồ kia bao vây chính mình.
Các người muốn làm gì?!!
Không được qua đây! Tránh ra!
"Đã biết sợ rồi sao? Lúc đẩy tôi vào hố sâu vạn trượng, cô vui sướng lắm mà!" Thời khắc này, Tôn Mạn đã mang đến cho người ta một loại cảm giác điên điên khùng khùng, giống như bệnh nhân tâm thần.
"Cứ từ từ tận hưởng đi, vẫn còn rất nhiều kinh hỉ đang chờ cô đó."
Cười lạnh không ngừng, Tôn Mạn liền cầm lấy máy quay đã chuẩn bị sẵn, đem ống kính nhắm thẳng về phía Tô Sở Sở cùng đám côn đồ kia.
"Nhớ kỹ lời tôi nói rồi chứ? Nhất định phải tận tình chiếu cố Tô đại minh tinh của chúng ta."
"Loại chuyện tốt như vậy, cả đời này của các người có lẽ cũng không gặp được lần thứ hai đâu." Bởi vì sắp báo được thù mà kích động đến toàn thân run rẩy, ánh mắt Tôn Mạn thời khắc này cũng đã trở nên chói lóa khôn cùng.
"Cùng xuống địa ngục đi, Tô Sở Sở."
- --------------------------
"Tút...tút...tút..."
Bị tiếng máy bận vang lên bên tai làm cho tâm phiền ý loạn, Cố Thiên Thừa liền tức giận ngắt máy, đem điện thoại ném sang một bên:"Năng lực không lớn nhưng tính khí lại không nhỏ."
"Rõ ràng chỉ bảo cô đợi thêm vài ngày rồi hãy mở họp báo mà thôi, cô thế mà lại nổi giận đùng đùng, làm ầm ĩ đến thế, bây giờ còn dám ngang nhiên khóa máy, không nghe điện thoại của tôi..."
"Tô Sở Sở, cô được lắm."
"Thế nào, Cố nhị gia? Là ai đã chọc cậu tức giận vậy?" Ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng tức giận không chỗ phát tiết của Cố Thiên Thừa, một người trẻ tuổi cũng đã khẽ cười, hỏi.
Hiện tại, nơi mà Cố Thiên Thừa đang ngồi chính là phòng khách quý trong hộp đêm lớn nhất Ma Đô.
Mà những người ngồi cùng phòng với hắn, không ai không phải là phú nhị đại gia thế hiển hách, ăn chơi trác táng nổi danh một phương.
Lúc này, hỏi thăm vài câu, phát hiện Cố Thiên Thừa giống như là đang có tâm sự thật, không chỉ không trái ôm phải ấp như thường ngày, mà còn không để ý đến ai, im lặng gằm mặt vào uống rượu, đám thiếu gia nhà giàu này cũng liền thức thời, không truy hỏi nhiều nữa, tốp năm tốp ba cười đùa với nhau.
Nội dung cuộc trò chuyện nếu không phải là siêu xe hay chỗ ăn chơi, thì cũng chỉ quanh quẩn trong việc cờ bạc, gái gú.
Tỷ như người này vừa bao nuôi một minh tinh tuyến 1, muốn đổi với tình nhân của người kia vài ngày...!
Nói lại nói, theo thời gian trôi qua, không biết là ai mở đầu, cuộc trò chuyện rất nhanh liền dẫn đến trên một người...!
"Này, bọn mày còn nhớ Hạ Đồng chứ?"
"Hạ Đồng? Là Hạ gia đại tiểu thư à? Tao đã từng gặp mặt mấy lần trong dạ tiệc rồi, bộ dạng cũng khá xinh đẹp." Đối với lời khen này, những người đã từng gặp qua Hạ Đồng cũng đều sẽ không ngoại lệ, gật đầu tán đồng.
"Chỉ