"Gia chủ, chuyện mà ngài giao phó chúng ta đã giải quyết xong cả rồi, đảm bảo đối phương tuyệt đối không có cơ hội đông sơn tái khởi, ngóc đầu lại lần nữa."
"Về phần hạng mục với công ty xây dựng Đại Hưng mà tập đoàn Cố thị của chúng ta đang đàm phán, có lẽ chỉ cần chờ trong vòng ba ngày liền sẽ có kết quả."
"..........................."
Buông xuống tập văn kiện ở trong tay, có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, Cố Thiên Kỳ liền day day mi tâm, nheo mắt nhìn đồng hồ treo tường đã điểm đến 1 giờ 30 phút sáng.
Công ty to lớn thời khắc này cũng đã sớm không còn bóng người.
Theo thói quen mở khóa điện thoại, như thường lệ, ánh vào mắt Cố Thiên Kỳ liền là một tin nhắn, với dòng chữ lạnh lẽo như băng.
[ Sở Sở: Hôm qua em có lịch trình đột xuất, phải đi đến Nam Thành chụp tạp chí, anh có chuyện gì thì cứ việc làm đi, không cần tranh thủ về nhà sớm, cũng không cần chờ em về ăn cơm.]
Tin nhắn này được gửi cách đây bảy tiếng, là trong lúc hắn đang dự cuộc họp thường niên.
Lặng lẽ lái xe về nhà trong bóng đêm tĩnh mịch, đã sớm quen thuộc hết thảy, nên tâm trạng của Cố Thiên Kỳ cũng không có chút chập chùng nào cả.
Chỉ có điều, giây phút mở cửa bước vào, nương theo ánh đèn mờ ảo của phòng khách, nhìn thấy được bóng người nho nhỏ đang cuộn người, an tường nằm trên ghế sofa, tựa như là ngủ thiếp đi kia, hắn cũng không khỏi sững sờ trong giây lát.
Động tác trên tay cũng thả nhẹ mấy phần, không muốn đánh thức đối phương.
Đúng vậy, bận rộn lúc lâu, hắn suýt chút đều quên mất, trong ngôi nhà này, cũng đã sớm nhiều thêm một thành viên.
Nhẹ nhàng đi lên lầu, mỗi bước đi đều theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, sau khi xác định tiếng bước chân của chính mình không đem người đang chìm trong mộng đẹp kia đánh thức, một lúc sau, Cố Thiên Kỳ cũng đã xuống lầu, trong tay còn cầm theo một chiếc chăn mỏng.
Kỳ thực, so với đắp chăn, Cố Thiên Kỳ lại càng muốn đem cô ôm về phòng hơn, dù sao, ngủ ở trên sofa cũng không tốt cho sức khỏe.
Nhưng nhớ tới ánh mắt sợ sệt của cô lúc sáng, lo lắng nửa đường sẽ đánh thức cô, gây ra hiểu lầm không đáng có, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bộ dạng lúc ngủ của Hạ Đồng thật sự rất ngoan, cho người ta cảm giác giống như một đứa trẻ, ngây thơ, sạch sẽ.
Lông mi cô rất dài, sóng mũi lại thon thả, mềm mại, môi nhỏ mân khẩn, tựa như một viên kẹo ngọt, khiến người vô thức muốn cúi đầu, tinh tế nhấm nháp một phen.
Lắc lắc đầu, đem một chút hình ảnh trong ký ức ném đi, hầu kết lăn lộn một chút, sau khi vén chăn cho Hạ Đồng xong, Cố Thiên Kỳ liền đã lập tức dời mắt, không dám nhìn loạn nữa, hít sâu một hơi điều tiết lại tâm tình của mình.
Cổ họng có chút khô khốc, Cố Thiên Kỳ liền theo bản năng nhìn về phía chiếc bàn thuỷ tinh trước mặt, dự định rót cho mình một ly nước.
Nhưng nào ngờ được, sự chú ý lại bị một quyển sổ đang đặt ở trên bàn thu hút.
Phù Sinh Nhược Mộng
Bốn chữ thư pháp mềm mại, uyển chuyển, phối hợp với một bức họa tràn ngập hơi thở thư hương, mộng ảo, ở trên mặt giấy trắng xóa liền lộ ra vô cùng chói mắt.
Thứ này, đối với Cố Thiên Kỳ mà nói, cũng không tính là quá xa lạ.
Bởi vì, đây chính là kịch bản của bộ phim truyền hình chế tác lớn mà tập