Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ cũng không phản bác, mặc dù cảm thấy nghi hoặc vì sao hôm nay hắn lại đột ngột quan tâm đến vị nhị phu nhân vừa vào cửa kia, Vương Chính vẫn lập tức báo lại.
"Thưa gia chủ, nhị phu nhân đã về nhà từ rất sớm..."
Không kịp nghe xong lời nói của cậu, trong lòng thấp thỏm không yên, Cố Thiên Kỳ liền đã nhanh chóng chạy như bay về phía cầu thang.
Chỉ có điều, đúng vào lúc này, không kịp phòng ngừa, tầm mắt của hắn lại vừa vặn rơi vào trên một bóng người đang đi từ lầu hai xuống.
Đối phương rất cao, có khoảng trên dưới 1m85, cùng Cố Thiên Kỳ không có chênh lệch quá lớn.
Trên người mặc một bộ trang phục hưu nhàn màu xanh đen, tóc được vuốt keo một cách tỉ mỉ.
Ngoại trừ thân hình, gương mặt của đối phương cũng có thể xưng tụng là soái khí bức người.
Ngũ quan không chỉ như tạc, mà giữa mi mày lại còn lộ ra một cỗ khinh cuồng, ngả ngớn, tràn ngập tính xâm lược, đánh sâu vào thị giác.
Mà người vừa mới xuất hiện này, hiển nhiên cũng sẽ không phải ai khác, mà liền chính là em trai duy nhất của Cố Thiên Kỳ - Cố Thiên Thừa.
"Anh cả, anh vừa về đến nhà à?"
Nhìn xem Cố Thiên Thừa, lại hơi đưa mắt nhìn lên gian phòng đầu tiên của lầu hai, bước chân hơi hơi ngừng lại, Cố Thiên Kỳ liền gật đầu, tùy tiện ừ nhẹ một tiếng.
Bởi vì lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy, cánh cửa của gian phòng này vậy mà lại hơi hơi hé ra.
Xuyên thấu qua khe hở, còn có thể nhìn thấy được một gương mặt thanh tú, mềm mại, có một đôi mắt to tròn, hơi hơi ửng đỏ đang ghé sát vào ván cửa, nhút nhát nhìn lén bọn họ.
Thấy đối phương vẫn còn bình an đứng đó, trái tim đang treo cao của Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới có thể chậm rãi thả xuống.
Không biết có phải trùng hợp hay không, thời khắc này, vừa phát giác được ánh mắt của hắn, cô gái nhỏ này cũng đã giống như thỏ con bị kinh sợ, trên mặt xuất hiện vẻ khẩn trương và hoảng loạn, gần như trong nháy mắt liền đem cửa phòng đóng lại.
Không phát hiện ánh mắt của Cố Thiên Kỳ, nhưng nhìn thấy hắn thất thần, mãi đứng yên một chỗ, Cố Thiên Thừa liền hơi hơi cất cao giọng, thử gọi lại một lần nữa:"Anh cả?"
Rốt cuộc mới hồi thần, không chút hoang mang thu hồi tầm mắt, đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cố Thiên Thừa, Cố Thiên Kỳ liền không khỏi dâng lên nghi hoặc:"Thiên Thừa, chẳng lẽ, em không có gì...muốn nói với anh sao?"
Theo suy nghĩ của Cố Thiên Kỳ, em trai hắn rõ ràng là đã đụng mặt Hạ Đồng.
Nếu biết được vợ mình cùng anh trai đã phát sinh loại chuyện đó, chỉ cần còn là đàn ông, thì hắn cũng sẽ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Nhưng giờ đây, đối phương không chỉ không chất vấn, không tức giận, mà thái độ đối với hắn lại còn có thể thoải mái, tự nhiên đến thế...!
Trừ phi...!
"Nói chuyện gì chứ? Anh cả, chẳng lẽ việc em vừa mới mua chiếc rolls-royce bản giới hạn kia, anh đã biết rồi sao?"
"Anh, em biết là chiếc xe đó có hơi đắt một chút, nhưng mà, anh tin em đi, em hứa, đây tuyệt đối là lần cuối cùng, về sau em sẽ không dùng tiền vào những chuyện vô bổ như vậy nữa, có được không?"
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Cố Thiên Kỳ, Cố Thiên Thừa thật sự là vẫn chưa biết chuyện xảy ra đêm qua.
Đối với việc này, sau khi dần dần tĩnh tâm lại, Cố Thiên Kỳ cũng đã mơ hồ đoán được lý do.
Cha mẹ không còn, gia sản đều bị mang đi thế chấp, Hạ Đồng bây có thể nói là đã tứ cố vô thân.
Chỗ dựa duy nhất của cô, cũng chỉ còn lại người chồng trên pháp lý là em trai hắn.
Từ việc kết hôn đã mấy ngày mà cô vẫn còn là xử nữ, cũng có thể thấy được, em trai hắn, rõ ràng là không quá ưa thích cô.
Cho nên, nếu việc cô không còn trong sạch bị đối phương biết được, vốn đã không thích, đối phương nhất định sẽ dựa vào cớ này, ép buộc cô ly hôn.
Đến lúc đó, ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng không còn, Hạ Đồng sẽ rơi vào bước đường nào, quả thật là khó mà suy tính được.
Cho nên, có lẽ là trong lòng hiểu rõ việc này, cô mới có thể lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt, đem ủy khuất nuốt hết vào bụng, không dám nói ra.
Sau khi đoán ra được việc này, cảm giác thương tiếc của Cố Thiên Kỳ dành cho Hạ Đồng cũng đã càng thêm sâu đậm một chút.
Quả thật là hiểu chuyện đến làm người đau lòng...!
Vừa rồi, bởi vì lo lắng cho an nguy của Hạ Đồng nên mới hấp tấp như vậy, bây giờ, sau khi xác định cô vẫn bình an vô sự, Cố Thiên Kỳ cũng đã bắt đầu khôi phục tỉnh táo.
Day dứt nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của cô, trong lòng âm thầm thở dài, Cố Thiên Kỳ liền lựa chọn trước cho cô một khoảng thời gian để bình ổn lại tâm trạng.
Nếu bây giờ hắn xuất hiện ở trước mặt cô, như vậy, cũng sẽ chỉ tổn