Đứng trước mặt Vân Chi Lâm là một người phụ nữ có làn da rám nắng, cơ thể săn chắc và khoẻ khoắn, mái tóc ngắn màu nâu đỏ càng khiến cho đối phương thêm phần mạnh mẽ.
Đây chính là Diệp Ân, người mà cô muốn tìm.
Người phụ nữ này chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng lại là người đứng đầu của tổ chức "Sói xám", một tổ chức hoạt động ngầm với các công việc mà chỉ có họ mới làm được.
Đương nhiên Diệp Vân không phải người thành lập tổ chức này, mà đây là do người nhà cô lập nên, nhưng cô lại mát tay hơn mà làm cho tổ chức ngày một lớn mạnh.
Không chỉ hoạt động trong nước, Sói xám đã vươn tay ra khỏi lãnh thổ này.
Chỉ bao nhiêu đó thôi, đã đủ để Vân Chi Lâm không quản đường xá xa xôi mà tìm đến tận đây, nếu như cô cần người giúp sức thì Sói xám là nơi cô nên đến.
Nhưng bộ dạng người sống chớ gần này của Diệp Ân đâu thể nào doạ được Vân Chi Lâm, vì cô đã từng tiếp xúc với cô ấy, cũng biết bên trong cô ấy không giống với vẻ ngoài hầm hố kia.
"Chị Ân, tôi không sợ chị đâu!" Vân Chi Lâm cười cười đáp lại cô ấy.
Diệp Ân nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt cô ấy mà nói những lời này, lại còn vui vẻ cười đùa nữa chứ.
"Cô gái trẻ, cô biết cô đang nói chuyện với ai không? Còn hồn nhiên như vậy thì chết lúc nào cũng không hay đâu!" Cô ấy lên tiếng đe doạ.
"Không hề đùa, vì tôi biết chị sẽ không làm hại tôi đâu!" Vân Chi Lâm lắc đầu, vẻ mặt như kẻ điếc không sợ súng.
"Nói, tại sao cô biết tên của tôi?" Diệp Ân không dài dòng nữa, cô ấy hỏi thẳng.
Vân Chi Lâm nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc, cô chậm rãi đi về phía cô ấy.
"Ừm, nếu tôi nói là nằm mơ được báo mộng, chị có tin không?"
Diệp Ân lúc này thở mạnh.
"Cô đúng là muốn chết thật mà!"
Nhìn thấy cô ấy bắt đầu mất kiên nhẫn, Vân Chi Lâm cũng không đùa nữa, đương nhiên là không có chuyện cô sẽ nói ra bí mật mình được trùng sinh rồi.
"Tôi là được một người giới thiệu tới, vả lại tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn đến bàn chuyện làm ăn với chị thôi, có thể nghe tôi nói rõ được không?"
"Là ai?"
"Xin lỗi, tôi không dám tiếc lộ thông tin người đó đâu.
Nhưng cô nhìn tôi đi, tôi vô hại nha, với cả nếu tôi có ý đồ gì xấu sẽ không một mình đến đây!"
"..."
Diệp Ân bắt đầu nhìn Vân Chi Lâm từ trên xuống dưới, cô nhóc này vừa nhỏ lại còn gầy, cầm vũ khí chắc là cũng không nổi đâu.
Hơn nữa bây giờ đang là ở địa bàn của mình, không lẽ cô còn sợ sao, cứ nghe thử trước xem thế nào.
"Tôi không hứa trước là sẽ nhận, nhưng cô nói thử nghe xem thế nào!" Diệp Ân đi đến ghế ngồi xuống, cô ấy chống cằm nhìn cô hỏi.
Vân Chi Lâm biết đã thành công, cô vui vẻ từ trong túi lấy ra một xấp tiền dày cộp đặt lên bàn, hơn ai hết cô biết Diệp Ân yêu tiền như thế nào.
"Tôi cần tổ chức của chị giúp tôi điều tra thông tin và bảo vệ một người, anh ấy cũng là vị hôn phu sắp kết hôn của tôi!"
"Là ai?" Diệp Ân tỏ ra dè chừng hơn.
"Con trai nhà họ Cố, thiếu tướng Cố Trạch Thần!" Vân Chi Lâm cẩn thận nói từng chữ.
"Về đi!" Nghe đến đây Diệp Ân liền đuổi cô đi.
Vân Chi Lâm cũng không thấy làm lạ, vì cô biết Sói xám trước nay chưa từng liên quan gì đến quân đội hay chính phủ, bọn họ càng không muốn dính dáng dù chỉ là một chút.
"Tôi biết cô sẽ nói như vậy, nhưng ở nước S này để duy trì được hoà bình ít nhiều gì cũng có công lao của nhà họ Cố.
Cô