Trung tâm sầm uất nhất Thành Đông ngay lúc này, tại một nhà hàng sang trọng, nơi chỉ dành cho những người giàu có ra vào, bởi vì chi phí đắt đỏ ở đây không dành cho người nghèo.
Một chiếc xe hơi màu đen từ từ đỗ lại trước cổng, từ trên xe hai mẹ con Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa kiêu ngạo bước xuống.
Khuôn mặt họ ngẩng cao đến trời, xem những người phục vụ trước mặt chẳng ra gì.
Cũng không biết là phải thuyết phục nhiều như thế nào, cuối cùng Vân Trường Thạch cũng đã cho phép Vân Du Nhã đến Thành Đông học tập.
Nói là như vậy thôi, chứ thật chất bọn họ cho cô ta đến đây là để tìm một tấm chồng giàu có, tốt nhất là phải giàu hơn Cố gia.
Đương nhiên là Đường Thúy Hoa đã tìm được người thích hợp, cho nên bà ta mới không ngần ngại xa xôi mà đưa con gái đến đây.
"Mẹ, người mẹ chọn thật sự tốt đúng không, nhất định phải hơn Cố Trạch Thần đó!" Vân Du Nhã ôm lấy cánh tay mẹ, cô ta nũng nịu nói.
"Đương nhiên là phải hơn hẳn rồi, con gái cưng của mẹ làm sao có thể thua con tiện nhân Vân Chi Lâm kia được!" Đường Thuý Hoa vỗ vỗ lên cánh tay con gái trả lời, vẻ mặt mười phần tự hào.
"Đang vui như vậy, mẹ đừng nhắc đến con khốn đó được không?" Vân Du Nhã bĩu môi, trong lòng không khỏi căm hờn người chị cùng cha khác mẹ kia.
"Mẹ biết rồi, giờ chúng ta vào thôi, người còn đang đợi!"
"Vâng, đi thôi mẹ!"
"..."
Hai người họ vừa bước vào trong, thì đã nhìn thấy Thẩm Đại An và một người phụ nữ đang ngồi chờ họ.
Người phụ nữ kia cũng là do Thẩm Đại An giới thiệu, bà ta chính là người mai mối cho Vân Du Nhã.
Đường Thuý Hoa ánh mắt như phát sáng khi nhìn thấy họ, bà ta kéo tay con gái chạy đến, đon đả nói.
"Thẩm công tử, Hà phu nhân, hai người đến lâu chưa? Đường phố ở Đông Thành rộng lớn quá, cho nên lái xe nhà chúng tôi có hơi chậm trễ."
"Không sao, bọn tôi cũng vừa mới đến, hai người ngồi đi!" Thẩm Đại An nở nụ cười lịch thiệp đáp lại.
"Vâng." Đường Thuý Hoa một bên kéo con gái ngồi xuống, một bên lại ngó nghiêng ở xung quanh, xem thử cậu con rể quý hoá của mình đã đến hay chưa.
Thẩm Đại An vừa nhìn đã biết ý bà ta, hắn lên tiếng.
"Dì Đường, người còn chưa tới đâu, dì chờ một chút nhé!"
"Haha, Đường phu nhân đúng là người vội vã mà, trước sau gì thì cũng gặp nhau thôi." Người phụ nữ họ Hà kia lúc này cũng bật cười nói xen vào.
Đường Thuý Hoa liền tỏ ra ngượng ngùng.
"Thật ngại quá, tôi đúng là hấp tấp rồi! À, giới thiệu với Hà phu nhân, đây là con gái của tôi, Vân Du Nhã!"
Hà Mẫn Anh nhìn Vân Du Nhã từ trên xuống dưới đánh giá, tuy nhan sắc cô ta không khuynh nước khuynh thành cho lắm, nhưng bù lại cũng trắng trẻo và ưa nhìn.
"Xinh xắn thật đấy, ngũ quan cũng sáng nữa, người kia gặp chắc sẽ thích lắm đây!" Hà Mẫn Anh nịnh nọt nói.
Vân Du Nhã tỏ ra e thẹn.
"Cảm ơn Hà phu nhân đã quá khen!" Cô ta dùng tay vén nhẹ mái tóc dài, khuôn mặt ửng đỏ.
Hà Mẫn Anh.
"Cô bé này mới mười lăm tuổi thôi đúng không, xem ra còn phải chờ vài năm nữa nhỉ!"
"Vâng, vài năm nữa thôi, cũng không mất bao lâu." Đường Thuý Hoa nhiệt tình đáp lại.
Lúc này, từ bên ngoài nhà hàng một người đàn ông ăn mặc lịch lãm đi vào, đầu còn đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, trông có vẻ thần bí.
Hắn ta đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi phát hiện được người cần gặp, hắn ta liền sải bước dài đi đến.
"Thẩm công tử, Hà phu nhân, xin chào!" Người đàn ông đi đến bàn của hai mẹ con Đường