Vân Trường Thạch tức đến đỏ bừng cả mặt mày, nhưng đáng tiếc với cơ thể ốm yếu hiện tại, ông ta không thể nào trực tiếp đánh cho Đường Thúy Hoa một trận.
Ánh mắt Vân Trường Thạch hằn lên tơ máu, ông ta tự mình cắn môi đến bật cả máu, để tự hạ cơn giận dữ của mình xuống.
Mà Đường Thúy Hoa lúc này vẫn chưa muốn im lặng bỏ qua, bà ta tiếp tục dùng lời lẽ khó nghe.
"Hừ, đúng thật là phế vật, thật mong là lão già này mau mau đi theo hai kẻ tiện nhân kia cho rồi, rõ là phiền phức!"
"Em yêu, mặc kệ lão già này đi, anh với em sang phòng khác tâm sự nhé, anh sẽ làm em hài lòng!" Lúc này tên đàn ông cao to đi phía sau bà ta cũng lên tiếng.
"Ừm, chúng ta đi thôi, ở đây nhìn lão ta làm em mất cả hứng!" Đường Thúy Hoa ưỡn ẹo với hắn ta, làm như bản thân vẫn còn là con gái mười tám.
Nói xong bà ta liền khoác tay tên tình nhân bỏ đi, để lại Vân Trường Thạch với vẻ mặt chua chát không thể nói thành lời.
Ông ta từng là người ở trên cao, được nhiều người ngẩng đầu ngước nhìn, vậy mà bây giờ lại trở thành một kẻ người chẳng ra người.
Âu cũng là do quả báo, mà ông ta lúc này chẳng biết trách mắng ai.
...
Về phần Vân Chi Lâm, sau khi được Triệu Kỳ Vũ đưa về Thành Đông, cô đã nói toàn bộ sự việc cho mẹ Cố nghe.
Khỏi phải nói bà ấy đã vui mừng đến cỡ nào, bệnh tật lâu nay giống như khỏi hẳn, cơ thể cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều.
Vì tìm thấy Cố Trạch Thần, cả hai mẹ con càng mong chờ đến ngày cả nhà đoàn tụ, càng mong chờ hơn là ngày tổ quốc thoát khỏi gông xiềng của lũ giặc ngoại xâm.
Vân Chi Lâm tin tưởng Cố Trạch Thần, cô cũng phần nào nắm bắt được kế hoạch của anh do Triệu Kỳ Vũ nói.
Đương nhiên cô sẽ không bình chân như vại, mà cũng muốn giúp đỡ anh phần nào.
Theo như những gì Triệu Kỳ Vũ thuật lại, có khả năng cha Cố đang bị bắt giam trong ngục, cho nên việc hắn quay trở lại đây mục đích cũng là muốn nội ứng ngoại hợp với Cố Trạch Thần.
Triệu Kỳ Vũ sẽ tìm cách xâm nhập vào nội bộ quốc gia, tìm và cứu cha Cố ra ngoài.
Để đảm bảo kế hoạch thành công, Vân Chi Lâm đã nhờ Diệp Ân giúp đỡ Triệu Kỳ Vũ, có cô ấy hỗ trợ thì nhiệm vụ sẽ thành công hơn.
Theo như kế hoạch, thì đúng ngày mười tháng sau sẽ bắt đầu hành động, từ giờ đến đó chỉ còn vỏn vẹn hơn mười ngày, đây cũng là những ngày mà cả Vân Chi Lâm và mọi người thấp thỏm lo được lo mất.
Mười một giờ đêm, Vân Chi Lâm không thể chợp mắt nổi, cô bước ra ngoài hàng lang để hít thở không khí.
Gió đêm mát lạnh thổi qua, khiến mái tóc dài của cô tung bay.
Thời gian qua cô cũng đã nghe được tin tức về Vân gia và ba ruột của mình, biết ông ta thê thảm như vậy, cô không hề thấy xót xa nhưng cũng không thấy hả hê.
Cô cũng biết trước là ông ta sẽ có kết quả thế này, có điều không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Còn về Đường Thúy Hoa và Vân Du Nhã, bây giờ cô tạm thời để cho bọn họ ăn sung mặc sướng, hưởng thụ thành quả do mẹ cô gặt hái, sau này cô sẽ đòi lại không thiếu một thứ gì.
Đêm tối khiến Vân Chi Lâm cảm thấy có gì đó cô đơn và trống rỗng, những lúc thế này cô mong có ai đó ở bên trút bầu tâm sự thì thật là tốt biết mấy.
"Cộc, cộc." Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Vân Chi Lâm giật mình, cô quay đầu lại lên tiếng.
"Vào đi, tôi không khoá cửa!"
"Két." Cánh cửa gỗ