"Ahh!"
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người còn chưa tỉnh giấc, thì từ phòng của Diệp Ân đã vang lên tiếng la hét kinh hãi.
"Anh, anh sao lại ở đây? Đêm qua chúng ta đã làm gì rồi hả?" Ngồi trên giường, Diệp Ân cố giằng lấy tấm chăn đắp lên cơ thể đang trần như nhộng của mình, ánh mắt hoảng hốt không biết bản thân vừa đang trải qua chuyện gì.
Ở bên cạnh, Triệu Kỳ Vũ cũng quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hắn ta rối bù, trên cơ thể còn có vài chỗ bị cào xước đến rỉ máu.
Hắn đưa tay gãi gãi đầu, sau đó mới nửa tỉnh nửa mê đáp lại.
"Đêm qua cô rủ tôi cùng uống rượu, sau đó...sau đó thì tôi cũng không nhớ nữa!"
Diệp Ân nghe xong cảm giác lỗ tai lùng bùng như muốn phát nổ, điên mất thôi, nhìn tình hình không mảnh vải che thân của hai người thì chắc là chuyện gì cũng đã làm rồi đi.
Giờ cô ấy cảm thấy hối hận rồi, đáng ra không nên uống nhiều như vậy, rượu đúng là chẳng tốt lành gì cả.
"Cô Diệp, nếu như chúng ta đã làm chuyện vợ chồng rồi, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!" Triệu Kỳ Vũ gương mặt ngây ngô lên tiếng, hắn ta đường đường là đàn ông con trai, không thể ăn xong liền chùi mép phủi bỏ trách nhiệm được.
Nhưng sắc mặt của Diệp Ân lại trở nên khó coi hơn.
"Ai cần anh chịu trách nhiệm, đêm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, anh nên quản mồm miệng cho tốt vào!"
"Chuyện này..." Triệu Kỳ Vũ ngơ ngác, hắn không ngờ cô ấy lại thay đổi thái độ chóng mặt như vậy.
Diệp Ân liếc nhìn hắn một cái, khiến cho hắn lời vừa ra đến gần miệng cũng phải nuốt ngược vào trong.
"Anh mau ra ngoài đi!"
"À, vâng!" Triệu Kỳ Vũ không muốn cô nổi giận, hắn ngoan ngoãn đứng lên ôm lấy quần áo đi ra ngoài, trong đầu lúc này có rất nhiều câu hỏi.
Sau khi Triệu Kỳ Vũ đi khỏi, tâm trạng Diệp Ân lại càng tồi tệ hơn, cô gục đầu vào gối, cả người run lên bần bật.
Hình như cô có tâm sự gì đó, nhưng lại không nói cùng ai.
...
Kể từ ngày phát sinh quan hệ với Triệu Kỳ Vũ, Diệp Ân càng trở nên lạnh lùng hơn, vả lại cô còn cố tình tránh mặt hắn ta, làm cho hắn muốn giải quyết chuyện ngoài ý muốn với cô ấy cũng không được.
Biểu hiện của cả hai người đã lọt vào mắt Vân Chi Lâm, khiến cô không khỏi tò mò.
"Chị Diệp, hai người cãi nhau sao?" Cô không nhịn được mà tìm người để hỏi.
"Không có, chúng tôi vẫn bình thường mà!" Diệp Ân lắc đầu chối bay chối biến.
"Nếu thật sự không ổn thì hai người nên nói chuyện để giải quyết vấn đề, vì chỉ còn vài ngày nữa là chuẩn bị tấn công rồi!" Lo lắng cho kế hoạch sắp tới, Vân Chi Lâm cũng nói thêm vào vài câu.
Diệp Ân cúi đầu suy nghĩ, rồi nhẹ gật gù.
"Tôi tự có chừng mực, cô yên tâm đi!"
Vân Chi Lâm.
"Vậy thì tốt, từ giờ đến khi chiến đấu thì chị hãy giữ gìn sức khoẻ, sắc mặt chị mấy ngày này cũng không tốt chút nào!"
"Ừm, tôi biết rồi!" Diệp Ân gật đầu như khúc gỗ không có xúc cảm.
Lại nói về Triệu Kỳ Vũ, sau cái ngày đó hắn lúc nào cũng canh cánh trong lòng vì chuyện của hai người, lúc nào hắn cũng nhìn về phía Diệp Ân cố tìm hiểu cô.
Bản thân là đàn ông, hắn vẫn cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cô ấy.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Triệu Kỳ Vũ quyết định đi tìm Diệp Ân, ít nhất phải nói chuyện cho rõ ràng một lần.
Buổi chiều, sau khi tấp huấn cùng với người của mình xong, Triệu Kỳ Vũ tìm đến phòng của Diệp Ân.
Nhưng khi đi đến gần, hắn phát hiện cô đang tính đi đâu đó, mà trên tay còn ôm một bó hoa hồng trắng thuần khiết.
Triệu Kỳ Vũ không lên tiếng, hắn âm thầm đi