Lũ con trai vây quanh Youngjae tản ra, nhường đường cho Daehyun. Daehyun khuôn mặt vô cùng bình thản tiêu sái tiến đến gần Yongjae, hoàn toàn không nhìn ra là một người đang ghen.
"Youngjae" Daehyun lên tiếng gọi tên Youngjae, chất giọng mặc dù bình thản nhưng lại khiến cho Youngjae run lên không lí do.
"Dae...hyun, mình... mình..." Youngjae lắp bắp nhìn gương mặt của Daehyun, lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Daehyun nhìn nhìn cậu, không nói gì. Bỗng nhiên cầm lấy tay cậu kéo ra khỏi lớp, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của các đồng chí bạn học trong lớp và ánh mắt cả kinh của Youngjae.
Youngjae không biết rằng, con người bình thản mà cậu biết đang ghen ngập trời trong lòng thế nào đâu?
Daehyun kéo tay Youngjae lên sân thượng, lại đột nhiên buông tay cậu ra, đứng nhìn xuống sân trường, quay lưng về phía cậu. Youngjae thấy Daehyun bỏ tay mình ra, còn không quay lại nhìn mình, bất an trong lòng càng lớn, không lẽ Daehyun lại ghét mình như trước, nghĩ rằng lúc nãy mình ăn nói lung tung, kể chuyện vớ vẩn khiến anh chán ghét sao? Càng nghĩ lại càng lo sợ hơn...
"Daehyun. Mình... mình chưa nói gì cả. Cậu đừng... ghét bỏ mình nữa được không?... Mình xin lỗi... xin lỗi... Hức" Cuối cùng, câu nói "xin lỗi" liền trở thành tiếng khóc bị kìm nén, thế nhưng vẫn có một vài tiếng phát ra.
Daehyun còn đang ghen đến ngập trời. Nghĩ rằng lũ con trai kia ở sát Youngjae như vậy, cậu còn không tránh ra, còn cười cười với bọn họ như vậy? Có phải là cũng tốt quá với bọn họ không? Còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, lại sững người nghe thấy tiếng khóc nấc lên ở đằng sau, ghen tuông liền biến mất, thay vào lại là đau lòng.
Quay người lại, ủng Youngjae vào ngực mình, giữ chặt cậu lại. Lúc này mới phát hiện đôi mắt cậu đã ngập đầy nước, chảy xuống ướt đẫm cả má. (Trang: em quá nhu nhược ). Đau lòng hơi kéo cậu ra, cúi xuống, đầu lưỡi khẽ liếm lấy giọt nước mắt còn đọng trên mi mắt của Youngjae, rần rà lui xuống, cuốn lấy đôi môi vì khóc mà có chút ướt át mê người.
Youngjae giật mình bị Daehyun ôm lấy, rồi lại hơi đẩy ra, có chút thất vọng cùng đau lòng. Thế nhưng khóe mắt lại có một cảm giác mềm mại ấm ấm, nước mắt còn vương một chút nơi đó bị Daehyun hút đi. Sững sờ đứng im tại chỗ, lại thành ra để Daehyun có cơ hội tiến công lại gần môi cậu, cuốn vào chiếc lưỡi nhỏ nhắn trong khoang miệng bé xinh đang hơi hé mở ra.
Nụ hôn từ ôn nhu, từ tốn, liền dần dần trở thành cuồng dã... Daehyun quả thực cảm thấy đầu mình nóng lên rồi, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh, mút chặt xuống đôi môi có chút sưng đỏ, thế nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Bàn tay anh đang ôm eo cậu bỗng chuyển thành vuốt ve phía sau lưng, rồi lại từ từ đi vào lớp áo đồng phục trắng tinh, ý định vuôt ve làn da trắng nõn mịn màng tinh xảo bên dưới...
"A...ha, khoan, Dae...hyun... Đừng" Youngjae suy yếu dựa hoàn toàn lên người Daehyun, toàn thân như mất hết sức lực sau nụ hôn vừa rồi.
Lại bị bàn tay làm càn đừa bỡn trước ngực mình mà xoa nắn, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên vô điều kiện. Chủ nhân bàn tay nghe thấy tiếng cầu xin của Youngjae, không những không dừng lại, còn bắt lấy một nụ hoa trước ngực cậu, ác ý trêu đùa, chiếc lưỡi nóng ẩm còn khẽ liếm vành tai Youngjae khiến cả người cậu giật lên. Một tay Daehyun chầm chậm đưa xuống, xấu xa khẽ vuốt ve phân thân của Yongjae. Còn chưa chạm được, thì...
"Reeng... reeng..."
Một hồi tiếng chuông ngân lên, sau đó là giọng nói thảnh thót mà lảnh lót của cô hiệu trưởng vang lên từ loa công cộng của trường...
"--- Hiện giờ đã đến giờ vào học các môn chính, xin mời các em về phòng học ngay. Xin cảm ơn"
Tiếng loa dường như vẫn còn vang vọng mãi trong tai của Daehyun. Đầu cậu muốn bốc lửa, hói bay nghi ngút. Chửi bậy một câu, thu lại bàn tay làm càn của mình lại, khẽ nâng Youngjae lên.
Youngjae bị tiếng chuông báo hiệu và tiếng loa của cô hiệu trưởng, giật mình tỉnh lại sau cơn mộng mị. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ lên. Để Daehyun nâng mình lên, cúi đầu xin lỗi Daehyun xong rồi chạy thục mạng xống cầu thang, không dám nhìn thẳng Daehyun, giống như người phạm trọng tội là mình còn không phải đi?
Daehyun có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng chạy trốn kia. Chẳng lẽ cậu không phát hiện người hành sự nãy giờ đều là anh hay sao?
(H rất nhẹ nhàng và ít ỏi đến đáng thương, không no được đâu)
Youngjae sau khi tan giờ không về cùng Daehyun mà tự đi bộ về nhà, Daehyun phải học bù thêm một tiết nên 6h mới về đến nhà được.
Daehyun mệt mỏi xách theo cái cặp đi vào nhà, thấy Yongjae đang loay hoay nấu ăn dưới bếp, không hiểu sao sống mũi bỗng cay cay, tâm đau như cắt. Nhớ đến lúc còn sống ở kiếp trước, Daehyun cũng chưa từng ăn qua bất cứ thứ gì mà Youngjae từng nấu, đồ ăn sáng bị anh vứt vào thùng rác còn chưa từng biết vị qua, bữa ăn Youngjae nấu cuối cùng của Youngjae cũng bị anh tàn nhẫn bỏ qua, để rồi sau đó liền không thể nhìn thấy chúng bao giờ nữa...
Hoảng hốt tâm tình, Daehyun chạy nhanh tới ôm chặt lấy sau lưng Youngjae, cố cảm nhận hơi ấm của cậu, kiếp trước, một mình ngủ trong phòng cậu, là sự lạnh lẽo đến rợn người. Nay lại được ôm vào thân thể ấm áp này, thật sự khiến cho anh cảm thấy thoáng bối rối.
"A" Kinh hô vì bị người bất ngờ