"Rầm"
Một tiếng động lớn vang lên trong một căn phòng kín tối tăm. Trong căn phòng đó, gương mặt người con gái xinh đẹp trở nên dữ tợn đầy ác độc, trong tay cô ta là một vài bức hình nào đó. Nếu Daehyun ở đây, chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên. Cũng bởi... những tấm hình trong tay cô ta chính là ảnh anh ở cùng với Youngjae...
"Khốn kiếp, tiện nhân đó... mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến Daehyun của tao chiều chuộng mày như vậy? Khốn kiếp..." Mặc dù là rất tức giận, câu nói đầy phẫn nộ, trào phúng nhưng vẫn là chất giọng thanh thuần... Hoàn toàn trái ngược với cử chỉ cùng ý nghĩa lời nói của cô ta.
Một người đàn ông trung niên đứng giữa căn phòng tối om, không dám nhìn lên gương mặt đầy đố kị đến vặn vẹo của cô chủ. Cô chủ Minji bề ngoài thanh thuần đáng yêu, hiểu chuyện lễ phép. Thế nhưng ít ai biết được bộ mặt thật của cô ta, cô ta... có thể coi là đứa con của quỷ. Tâm hồn cô ta đã sớm bị nghiễm bẩn, ông hiện tại còn nhớ như in cái hình ảnh kia.
Hình ảnh cô chủ đang cười rất tươi, nụ cười không hề nhiễm bẩn, nó thanh khiết đến nhường nào,.... thế nhưng trên tay cô ta... là đầu một con chim sẻ vẫn đang chảy máu. Máu chảy xuống đẫm lòng bàn tay cô ta, một vài cọng lông bị vặt ra rơi vương vãi trên bàn. Kinh dị hơn, tay kia của cô ta cầm con dao vừa cắt cổ con chim, đưa lên trước miệng, hơi đưa lưỡi ra nếm, trong cuống họng còn phát ra tiếng cười quái dị... Xác con chim lăn lóc dưới chân cô chủ, con mèo Secji đã sớm gặm đi mà cắn xé điên cuồng... (Trang: haha, chủ nào tớ nấy) Khung cảnh máu tanh đầy buồn nôn khiến ông xanh mặt. Về sau, ông biết được, lí do cô chủ giết con chim đó,... chỉ vì nó hót khiến cô cảm thấy ồn. Vì thế, trong nhà luôn im lặng, không có bất kì tiếng động nào... Âm u giống như một ngôi nhà bỏ hoang...
"Quản gia Thela" Tiếng gọi của Minji như đánh thẳng vào tâm trí của Thela, khiến ông cảm thấy như có quỷ gọi mời đến với địa ngục.
"Cô... cô chủ có gì phân phó tôi?" Cố gắng trấn áp sự sợ hãi để nói ra một câu lưu loát.
Minji còn có một tính cách kinh khủng khác. Nếu ai thể hiện tức giận với cô ta, cô ta sẽ rất vui vẻ tặng người đó một tấm thiệp mời đến nhà, còn kĩ lưỡng dặn dò người kia không được nói với ai. Để rồi ngày hôm sau, không ai biết người kia đã đi đâu và xảy ra chuyện gì? Chỉ biết, hắn đã biến mất một cách đầy bí ẩn...
Nếu đó là người thân trong nhà mà nói ra tên của cô ta... Vậy thì ngươi còn xui xẻo hơn. Còn nhớ một lần đứa em gái ruột đang tập nói của cô ta thấy cô ta, chỉ buột miệng gọi một câu "Minji", và ngay trong ngày hôm đó, tiếng gào khóc thảm thiết từ dưới tầng hầm của căn biệt thự vẫn gieo dẳng trong tai của mọi người, không ai dám nói câu gì... Âm thanh thảm thiết đó... là của đứa em gái Minji...
Lúc đó, thời gian như dừng lại, không biết bao lâu sau, mọi người thấy cô chủ Minji đi lên từ tầng hầm, vẫn nụ cười thanh khiết đó, nhưng bộ váy hồng đã dính đẫm máu đỏ tưởi, còn tay cô ta... cầm theo hai con mắt xanh lam, móng tay còn vương thịt tươi, nhìn đã biết cô ta tự dùng tay móc hai con mắt kia... Con mắt màu xanh lam, màu mắt của nhà Lattle. Tên đầy đủ của Minji là... Lattle Minji...
Chỉ biết khi bước ra khỏi tầng hầm, mọi người không dám ho he gì, nghe thấy tiếng nói thanh thuần nhưng đầy âm trầm của Minji vang lên "Các ngươi xuống dọn dẹp đi, pha cho ta một