Chương 48
Cái lá của chủ thụ chỉ biết theo dõi đám người Lăng Dục Cẩn (tuy rằng thất bại), dưới sự chỉ huy của Lăng Điềm Điềm còn có thể đảm đương công việc thảm bay (mặc dù là do "miệng khống*"), cuối cùng lại biết xem xét thời thế giả chết đúng lúc, từ đó là có thể thấy được, lá cây chủ thụ rất là thông minh.
*bị cắn —> bị miệng khống chế
Đám Lăng Dục Cẩn thấy Lăng Điềm Điềm cầm dao nĩa đứng bên cạnh lá cây chủ thụ, tiếp đó lá cây chủ thụ liền run run xoay trái xoay phải bắt đầu giải thích, do nó đã biết được đạo lý "thẳng thắn sẽ được khoan dung chống cự sẽ bị nghiêm trị". Lúc này họ mới phát hiện lá cây chủ thụ còn thông minh hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Lá cây chủ thụ có nguyên tắc tùy thời thay đổi với coi trọng tính mệnh như vậy cũng không thấy nhiều lắm.
_(: 3″ ∠)_
Tuy rằng lá cây chủ thụ không biết nói, nhưng ngôn ngữ tứ chi cũng đủ phong phú, cũng đại khái để cho đám người Lăng Dục Cẩn hiểu rõ tại sao Kohl lại bị chủ thụ che chở không cho tiếp cận.
Hình như là có liên quan tới cái máy ảnh mà Lăng Dục Cẩn nhặt được bên cạnh rễ cây.
"Một cái cây thì muốn máy ảnh làm gì? Chụp ảnh lưu niệm hả?" Lăng Điềm Điềm nhỏ giọng nói thầm một câu, có chút không quá tin tưởng lá cây chủ thụ, chẳng lẽ chủ thụ chính là vì bị Kohl chụp ảnh nó, nên biến Kohl thành sống chết không rõ sao?
Chẳng lẽ buổi khuya đêm nay còn có thể xuất hiện bộ phim "máy ảnh đoạt mệnh"?
Không nghĩ tới, lá cây chủ thụ lại còn thật sự giật giật cuống lá, ý là Lăng Điềm Điềm nói đúng.
"Nói không chừng là thật, chủ thụ vẫn chưa từng thương tổn tới chúng ta, lá cây chủ thụ cũng chỉ là ngăn cản mà không phải đuổi đi, hay là chúng ta lại đi tới gốc chủ thụ một chuyến?" Lăng Dục Cẩn đã có vài phần tin tưởng, ở tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, chủ thụ có ưu thế tuyệt đối. Nếu không phải có chủ thụ cho phép, cậu và Lăng Điềm Điềm sao có thể thuận lợi đi xuống đó như vậy, thậm chí còn bắt cóc được lá cây chủ thụ.
Nhờ chủ thụ lần lượt bao dung, mới để cho Lăng Thanh Huyền phá được một thân cây, mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm cũng có thể an toàn đi xuống gốc chủ thụ.
Nhưng mà không biết vì sao chủ thụ lại đối đãi với Kohl như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì máy ảnh?
"Kohl đã ở dưới gốc chủ thụ, vậy người thứ hai có máy ảnh là?"
"Là Lăng ba Lăng mẹ!"
Lăng Kiệt Sâm cách cửa gần nhất, ba anh em vừa nói ra khỏi miệng cái phỏng đoán này, anh liền lập tức mở cửa lao ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh trong viện sứ quán: Lăng ba Lăng mẹ vuốt đầu A Kim đang phơi nắng, và một nhánh cây nhỏ đang lén lút đi tới từ phía sau.
Sau đó, ngay khi nhánh cây sắp đụng được tới lưng Lăng ba Lăng mẹ thì...
Nghe được tiếng vang, Lăng ba Lăng mẹ liền quay đầu lại, phản ứng cực nhanh, cầm lấy cái ghế bên người rồi dùng sức đập xuống nhánh cây biết động dưới đất, A Kim cũng nhào qua gào cắn, chờ tới lúc đám Lăng Dục Cẩn chạy tới, cái nhánh cây kia cũng đã bị cắn nát.
Cả mình đều là vết đập và dấu răng của A Kim.
Ba anh em Lăng gia: "..."
Nhìn thân thủ Lăng ba Lăng mẹ sắc bén như vậy, hình như cũng không khó lý giải về phong cách của ba đứa con.
Còn lá cây chủ thụ đi theo phía sau đám Lăng Dục Cẩn thì yên lặng cuốn lại phiến lá phía trên của mình, ý tứ thực rõ ràng, hình ảnh quá thảm không đành lòng nhìn.
"Xảy ra chuyện gì đây?" Lăng Dục Cẩn quay đầu, bắt lấy lá cây chủ thụ hỏi.
Run run, ý lá cây chủ thụ bảo nó không biết, nó vô tội.
Lăng Điềm Điềm từ trong phòng bếp tha ra một con dao, ném tới bên cạnh nhánh cây, ý bảo đám Lăng Dục Cẩn nên chặt cái nhánh cây kia đi.
Lăng Thanh Huyền giơ tay chém xuống, nhánh cây mới vừa rồi còn vết thương cả người nằm giả chết, lúc này liền triệt để nói tạm biệt với chủ thụ, đã bị giữ lại.
Hiện tại, lá cây chủ thụ và nhánh cây chủ thụ đã thành người cùng cảnh ngộ, lại một lần nữa bị ném vào phòng tối.
Nhìn hai vị đều thực thông minh nhỉ, vậy chúng ta tâm sự một chút?
Lá cây với nhánh cây chủ thụ: Không cần, bọn tui không cần QAQ~
Nhưng không có ai phản ứng tới chuyện lá cây và nhánh cây chủ thụ kháng cự cả.
"Ba mẹ, tụi con hoài nghi chuyện của Kohl là bởi vì anh ấy đã chụp được ảnh nào đó, lúc con và Điềm Điềm đi xuống gốc chủ thụ có nhặt được máy ảnh của Kohl, vìkhông để chuyện ngoài ý muốn phát sinh, ba mẹ giao máy ảnh cho chị ba đi!" Lăng Dục Cẩn giải thích cho Lăng ba Lăng mẹ hiểu một chút, rồi thuận tay sờ sờ đầu A Kim.
Tuy rằng con chó lớn này cao lãnh không thân cận với ai, nhưng lúc chân chính nhìn thấy Lăng ba Lăng mẹ gặp được nguy hiểm, nó vẫn không chút do dự động thân nhào tới.
"Làm rất tốt, bọn tao sẽ tìm chủ nhân mày về." Lăng Dục Cẩn bóp bóp tai A Kim, nhẹ giọng hứa hẹn.
A Kim một lần nữa gục xuống, dùng đôi mắt đen bóng nhìn thoáng qua Lăng Dục Cẩn, gầm gừ một tiếng xem như đáp lại.
Sau đó, Lăng Thanh Huyền nhào tới, ôm lấy đầu A Kim xoa xoa một trận, "A Kim,gầm với tao một tiếng đi!"
A Kim không để ý tới Lăng Thanh Huyền.
"A Kim?"
A Kim tiếp tục không để ý tới Lăng Thanh Huyền.
Cuối cùng vẫn là Lăng ba Lăng mẹ thấy A Kim bị làm phiền không chịu được, đồng thời đuổi đứa con gái với chiếc máy ảnh đi.
Lăng Thanh Huyền: QAQ
Rốt cục đã biết tại sao nhà không nuôi mèo nuôi chó rồi, có thể là do Lăng ba Lăng mẹ sợ bọn họ nhất thời không lưu ý, liền đuổi mấy đứa con ra khỏi nhà để nuôi sủng vật.
Ba mẹ ruột √
"Cái nhánh cây này muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ chủ thụ đang nhìn chằm chằm vào cái máy ảnh này sao?" Đám người Lăng Dục Cẩn phát hiện nhánh cây này chỉ là có động tác lén lút một chút, chứ không có ý đồ thương tổn tới con người, nhìn thấy Lăng Thanh Huyền – người đã cắt nó – thì lẩn đi so với ai khác cũng nhanh hơn, còn trốn ở phía sau lá cây chủ thụ, không chút nào bận tâm tới hình thể khổng lồ của mình.
Rốt cuộc thì chủ thụ muốn làm gì?
Tiếp tục ngây ngốc ngồi trong sứ quán cũng tìm không ra đáp án, đám Lăng Dục Cẩn tự nhiên nghĩ tới những cư dân bản địa – tinh linh.
"Khụ, là quan ngoại giao, chị cũng không thể cứ ngồi ngốc trong sứ quán thế này,đây là thời điểm đi giao lưu một phen thật tốt với cư dân ở tinh cầu Sinh Mệnh Thụ.Đi thôi." Lăng Thanh Huyền thay quần áo, mang người nhà đi một vòng tới địa phương sinh hoạt của tinh linh, muốn xem một chút coi có phát hiện mới nào về chủ thụ không.
Không ngờ, đoàn người vừa lúc gặp được nghi thức tinh linh nghênh đón sinh mệnh mới. Có thể là bởi vì đây là việc vui, nên lúc các tinh linh nhìn thấy bọn họ xuất hiện bên cạnh, cũng liền ngầm đồng ý hành động vây xem của năm người Lăng gia, không có bài xích như mấy lần trước.
Năm người Lăng Thanh Huyền ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn một đám tinh linh có độ nhan sắc cao không ngừng cung kính vây quanh một gốc sinh mệnh thụ được phân từ chủ thụ. Hai tay bọn họ tạo thành hình chữ thập, miệng ngâm nga gì đó, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng không cản trở đám Lăng Dục Cẩn đoán ra —— một ca khúc rất êm tai, như là mang theo ánh mặt trời và sương sớm, cùng với bao hàm cả hy vọng mong ước, khiến người nghe tựa như đang nhắm mắt lẳng lặng cảm nhận âm thanh quanh quẩn bên tai, ngọn gió ôn nhu thổi qua hai má, từ trong đám lá cây bên trên lộ ra những tia sáng nhảy nhót bên người. Các tinh linh bắt đầu cúi đầu, vươn ra tay phải dán sát vào vị trí trái tim, thay đổi làn điệu ngâm xướng mới.
Đám Lăng Dục Cẩn không hiểu mấy hành động này của các tinh linh, chỉ đành an tĩnh đứng một bên không quấy rầy, tiếp tục vây xem.
Làn điệu từ an tĩnh rồi trở nên nhiệt liệt, sau khi tới một đỉnh cao khiến người ta cảm thấy tinh thần chấn động, thì lại trở nên bình thản rồi an tĩnh dần. Lúc này một vị có độ nhan sắc có thể xem như là cao nhất trong các tinh linh, khụ, phải nói là tinh linh có thân phận tôn quý nhất, đi tới trước mặt sinh mệnh thụ quỳ xuống.
Sau đó, vết lốm đốm không rõ ràng ban đầu trên sinh mệnh thụ bắt đầu hợp lại, rồi chậm rãi phân chia thành nhiều quả cầu lớn, cuối cùng như là trái cây kết quả mà rơi xuống hơn mười vật hình tròn màu trắng hơi lớn hơn quả bóng rổ một chút, thoạt nhìn tròn vo như là những chiếc lồng đèn phóng đại ấy.
Các tinh linh sớm chờ đợi bên cạnh đã tiếp được lồng đèn, à không, là vật hình tròn từ trên sinh mệnh thụ rơi xuống, sau đó, ánh sáng tản ra, vật hình tròn bỗng phát ra tiếng em bé khóc nỉ non, một nhóm tiểu tinh linh đã được sinh ra.
Cho nên, sau sinh con và đẻ trứng, lại còn có thụ sinh?
Tri thức sinh học mà anh em Lăng Dục Cẩn học trên địa cầu trong nháy mắt nát tan, thật quá đau mà.
Đám Lăng Dục Cẩn chỉ có thể cảm khái sinh mệnh thần kỳ, sau khi thấy các tinh linh tăng thêm nhân khẩu mới, thì hỏi một vị tinh linh nam đang đứng bên cạnh, "Tiểu tinh linh đều là sinh ra như vậy sao?"
Sinh mệnh mới được sinh ra khiến tâm tình các tinh linh đều rất tốt, thấy Lăng Dục Cẩn hỏi thì cũng gật đầu trả lời, "Đúng vậy, chúng tôi sinh ra từ sinh mệnh thụ, sau khi chết cũng đều quay về sinh mệnh thụ, cho nên, các người không cần mưu toan tới sinh mệnh thụ, nhất là chủ thụ!"
"Khụ, sẽ sẽ, đêm hôm đó cũng là vì sốt ruột cho Kohl nên mới không cẩn thận đụng phải thân cây chủ thụ một chút mà." Không nghĩ tới tinh linh lại đột nhiên nói tới đề tài này, Lăng Dục Cẩn xoa xoa mũi, cảm thấy rất hứng thú tới phương thức quay về sinh mệnh thụ của các tinh linh.
Tinh linh nọ nhìn thấy Lăng Điềm Điềm trên vai Lăng Dục Cẩn, không có trực tiếp trả lời chuyện đó, ngược lại hỏi, "Đây là cái gì?"
Lăng Điềm Điềm cướp trả lời trước Lăng Dục Cẩn, nghiêm trang nói, "Quà tặng tự nhiên~"
"Tôi tin tưởng cậu sẽ không thương tổn chủ thụ." Tinh linh nọ thấy cái cây này có thể nói, liền miễn cưỡng hơi tin tưởng nhân phẩm của Lăng Dục Cẩn.
Sau đó, nói cho Lăng Dục Cẩn biết sau khi các tinh linh chết đi, họ cũng sẽ biến thành đoàn ánh sáng quay về sinh mệnh thụ, sau đó chờ hết thảy đã yên tĩnh, sinh mệnh sẽ được sinh ra lần thứ hai.
Tiểu sinh mệnh lần này trên sinh mệnh thụ cũng có quan hệ với những tinh linh đã qua đời đoạn thời gian gần đây.
"Cảm giác có hơi giống luân hồi chuyển thế nhỉ, vậy các tiểu tinh linh kia sẽ có ký ức trước đó hả?"
"Ký ức là căn nguyên sự phiền não và sầu lo của tinh linh, tại sao phải lưu lại cho sinh mệnh kế tiếp? Sau khi trở về sinh mệnh thụ, tất cả đều sẽ khôi phục trạng thái ban đầu, đây là sinh mệnh thụ thương xót chúng tôi." Tinh linh nọ nói xong câu này cũng không muốn tiếp tục giải thích tiếp, phất phất tay với Lăng Điềm Điềm xong liền rời đi.
Lăng Dục Cẩn bị bỏ qua: "..."
Cái cảnh tượng này, cũng như trong lần thi đấu năng lực Cúp hi vọng, từ phái diễn xuất "tộc ăn thịt người" cũng đã gặp qua được một lần.
Cho nên, hiện tại trong Liên Bang lưu hành đều là người