Chương 49
Cho tới nay, Lăng Điềm Điềm đều chưa từng xem mình là một cái cây.
Thích ăn rất nhiều món ngon, đôi khi sẽ muốn mặc quần áo do Lăng mẹ may, thao tác điều khiển chậu hoa nhỏ bay như đua xe, làm nũng ra vẻ thậm chí lăn lộn mỗi chuyện đều dám làm, theo dõi phim, dạo diễn đàn, thậm chí cả game cũng có tài khoản cá nhân của mình, à, ở trong cái game kia nó nổi danh là bàn tay to, dùng hai chiếc lá nghiền áp vô số tên gà mờ.
Dần dà, Lăng gia cũng không xem Lăng Điềm Điềm thành một cái cây, bình thủy tinh mua ban đầu đã sớm không biết ném tới chỗ nào, dù sao Lăng Điềm Điềm cũng không cần, đặt ở chỗ đó còn chiếm chỗ nữa.
Nhưng lúc này Lăng Điềm Điềm sắp có một chiếc lá thứ ba hư hư thực thực, cái cây này, rốt cục cũng xem chính nó thành cái cây.
Không ăn những đồ ăn vặt có hại như khoai tây chiên, cũng không tiếp tục thức đêm lập hội chơi game, ngay cả số lần phun tào trên diễn đàn cũng ít đi, mỗi ngày còn đặt đồng hồ báo thức ra bên ngoài phơi nắng, ngẫu nhiên cũng nguyện ý đứng ngốc trong bùn đất trong chốc lát.
Tóm lại, đã biến thành một gốc cây tu thân dưỡng tính.
"Điềm Điềm, cậu không cần khẩn trương như vậy đâu." Lăng Dục Cẩn thấy Lăng Điềm Điềm hiện tại ngay cả ra ngoài hoạt động cũng ít đi, vì để cái cây này khỏe mạnh hơn, cậu vẫn nên uyển chuyển đề nghị thử một chút.
Lăng mẹ nhìn Lăng Điềm Điềm vậy cũng dở khóc dở cười, lúc bà mang thai Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền cũng không có để ý cẩn thận tới vậy đâu, Lăng Điềm Điềm quá mức khẩn trương rồi.
Nhưng nói trắng ra thì lại không tốt lắm. Bây giờ Lăng gia đang tìm mọi cách mang Lăng Điềm Điềm đi ra ngoài chơi, dù sao không cần tiếp tục ở trong nhà nuôi chồi lá là được.
"Đại bảo, đêm qua tớ nằm mơ, mơ thấy cái hạt châu lúc trước tớ ở trong bị người tađập nát, có phải đó là đang ám chỉ chiếc lá thứ ba của tớ sẽ không mọc ra được không?" Đối với việc mọc lá, Lăng Điềm Điềm không có nửa điểm kinh nghiệm nào, bởi vì hai chiếc lá này là do nó tự có, căn bản không có quá trình từ chồi lá biến thành lá.
Cho nên, lần đầu tiên mọc chồi, Lăng Điềm Điềm cũng học được nằm mơ.
Lăng Dục Cẩn không biết nên nói cái gì cho tốt, nhưng vẫn tận lực chân thành an ủi Lăng Điềm Điềm, "Trong mơ đều là ngược lại với hiện thực."
Nhưng nói tới đây, Lăng Dục Cẩn đột nhiên nghĩ đến hạt châu xinh đẹp lúc trước Lăng Điềm Điềm ở trong, từ sau khi Lăng Điềm Điềm nẩy mầm biến thành gốc cây nhỏ, hạt châu đã bị bọn họ thảy tới chỗ nào rồi ấy nhỉ?
Lăng ba Lăng mẹ thường xuyên giúp ba đứa con thu dọn đồ đạc, nên vừa nghe Cẩn bảo hỏi hạt châu của Điềm Điềm thì lập tức kêu Lăng Điềm Điềm biến ra căn nhà hai lầu của Lăng gia, sau đó vội tìm trong két sắt đưa cho Lăng Điềm Điềm an tâm.
"Sao hạt châu này vẫn đặt trong két sắt vậy ạ?" Lăng Dục Cẩn nhìn bên trong két sắt có một con thỏ bông, một cái đĩa CD, một chiếc khăn mặt và một tấm ảnh chụp, cảm thấy ba mẹ nhà mình không có khả năng phân rõ sự khác nhau giữa hộp chứa đồ kỷ niệm với két sắt.
Nhưng mà, so với việc bỏ tiền vào trong két sắt thì còn không bằng bỏ vào đó mấy thứ có ý nghĩa, dù sao bọn họ từ địa cầu đi tới thế giới tinh tế, ngày sau còn sẽ vì Lăng Thanh Huyền mà đi tới thế giới tu tiên, nhân dân tệ chắc chắn là không thông dụng, vàng bạc kim loại hiếm linh tinh cũng không nhất định có tác dùng.
Sau khi đặt hạt châu đã bị nứt một miếng bên cạnh Lăng Điềm Điềm, Lăng Điềm Điềm đang nôn nóng liền trở nên khá hơn, không giống trước đó không có việc gì liền nôn nóng đi vòng vòng, giờ gốc cây thoạt nhìn bình tĩnh hơn không ít.
Lăng Thanh Huyền nương theo chức vụ quan ngoại giao, sưu tầm không ít dấu vết có liên quan tới Kohl ở sứ quán, thậm chí còn nhờ Lăng Điềm Điềm xâm lấn vào mạng ghi chép của một đám nhân viên ngoại giao, tại trong một cái văn kiện nhìn rất bí ẩn, lục soát ra được nhật kí của Kohl.
"Nói chung, dựng flag tới rõ ràng như vậy, khẳng định đây là một quyển nhật kí dùng để tiết lộ, bằng không chúng ta nhìn xem?" Tùy ý lật xem nhật kí của người khác cũng không tốt, nhưng tình huống của Kohl đặc biệt, bây giờ vẫn còn chờ đi cứu người, vậy thì chớ do dự chi nữa, đọc nhật kí nhanh đi.
Dựng flag: (từ lóng mạng) ý chỉ kết quả thường đi ngược với mong muốn, hay nói một người bị mâu thuẫn bởi chính lời nói của mình [Nguồn: Tiểu Hoàng Thư]
Thích chụp ảnh, thích quay phim nên Kohl là một thanh niên văn nghệ, từ nhật kí anh viết phi thường có ý thức liền có thể thấy được, dù sao sau khi Lăng Thanh Huyền đọc qua một lần, thật sự cô nàng không nhìn ra được gì sất.
Đối với bạo long mà nói, mấy câu như: "Bầu trời tối như mực, phản ánh sự cô đơn, ánh sáng và bóng tối lần lượt thay đổi giữa dòng thời gian và không gian, linh hồn chợt cảm thấy đau đớn." Mấy câu như vậy, hoàn toàn xem không hiểu.
Vẫn là nhờ Lăng Kiệt Sâm ở bên cạnh phiên dịch một chút, "Em chỉ câu này hả, hẳn là thời tiết hôm nay không tốt, anh ấy ngồi ngây ra rất lâu, sau đó liền thấy cảnh thương tình gì đó."
"Anh ấy không thể viết thành "hôm nay trời sắp mưa, tôi không có việc gì làm nên tâm tình không tốt" sao? Sao cứ nhất định phải viết thành như vậy, ai mà đọc hiểu được?" Lăng Thanh Huyền bị ý đã được phiên dịch ra làm cho kinh ngạc tới ngây người, hoàn toàn không thể hiểu vì sao Kohl lại phải khiến một câu đơn giản ép tới phức tạp như thế.
Vẫn là Lăng Kiệt Sâm đưa em gái mặt đang ngơ qua một bên, "Đi qua một bên chơi đi, nhật kí của Kohl cũng không phải viết cho ai đọc, miễn viết sao mà anh ấy có thể hiểu là được rồi."
Cũng may là Lăng Kiệt Sâm từng trải qua một đoạn thời gian thanh thiếu niên dùng kiểu văn ưu buồn, đại khái sau một buổi chiều, liền phiên dịch xong nhật kí của Kohl.
Trừ bỏ mấy câu ghi chép thời tiết nhưng lại viết phá lệ nho nhã, Lăng Kiệt Sâm nhìn ra được không ít dấu vết sinh hoạt về Kohl.
Nói thí dụ như, Kohl rất lưu luyến những thứ xưa cũ, nhưng lại tràn ngập nhiệt tình cùng hy vọng, lúc vừa mới đến tinh cầu Sinh Mệnh Thụ còn muốn đại triển quyền cước một phen, kết quả lại gặp phải các tinh linh phá lệ bài ngoại, sau nhiều lần chịu áp chế liền buồn bực không thôi, liền biến con đường áp lực làm quan thành chỗ quay phim chụp ảnh.
Ừm, dù sao cảnh sắc ở tinh cầu Sinh Mệnh Thụ rất đẹp, thậm chí ở những tinh cầu khác của Liên Bang cũng không có khả năng gặp được một mặt đất do nhánh cây và lá cây kết thành, và địa phương xung quanh tràn đầy mùi thực vật thơm ngát như ở đây.
Quan ngoại giao cơ hồ là một chức quan nhàn tản, nhưng trong ba năm này, Kohl vẫn làm được không ít chuyện, trừ một ít an bài thông thường ra, Kohl thích nhất là mang theo A Kim do chính mình nuôi lớn, một người một chó cầm máy ảnh đi chụp ảnh.
Nhất là nhật kí mấy ngày gần đây, Kohl có ghi chép ra một ít ý tưởng mới.
Kohl nhìn thấy sau khi các tinh linh chết đi sẽ quay về sinh mệnh thụ, tuy linh hồn bất diệt nhưng mà ký ức lại không còn, Kohl liền bắt đầu có ý tưởng chụp di ảnh giúp tinh linh, nhưng bởi vì là một nhân viên ngoại giao, Kohl biết các tinh linh rất không thích mấy người ngoài như bọn họ can thiệp vào, vì thế, Kohl không có nói cho bất luận kẻ nào mà bắt đầu sinh hoạt "paparazzi" chụp ảnh trộm.
Tìm được những lão tinh linh tuổi già, nhìn nếp nhăn cùng mái tóc bạc trắng trên đầu, mỹ mạo không còn giờ biến thành ảnh chụp lưu lại, như vậy, cho dù những lão tinh linh này chết đi rồi quay lại sinh mệnh thụ, hết thảy giống như quay về con số không, nhưng cũng có thứ có thể ghi nhớ lại dấu vết rằng bọn họ đã từng sống.
"Đây quả thực chính là tiết tấu sắp xảy ra chuyện." Lăng Thanh Huyền nghe xong anh hai giải thích, nửa ngày sau chỉ nói được một câu như vậy.
Kohl muốn tham gia vào tuần hoàn sinh tử của các tinh linh và sinh mệnh thụ, còn mang theo A Kim lén lút chụp ảnh rất nhiều lão tinh linh. Tuy rằng dựa theo chỗ nhật kí viết đến, họ đã tìm được những bức ảnh đã được rửa ra, nhìn cũng thấy kỹ thuật chụp ảnh của Kohl đúng là rất cao siêu, nhưng Lăng gia đều cảm thấy, có khả năng nguyên nhân thực sự chính là vì hành động này mà Kohl đã bị bị chủ thụ lưu lại, thậm chí ngay cả thân thể cũng không cho đám Lăng Dục Cẩn mang đi.
"Chưa được các tinh linh cho phép mà đã chụp ảnh, mấy bức ảnh này nhất định là vô pháp hiện thế rồi, chờ tới lúc tìm về thân thể Kohl thì đưa cho cậu ta đi!" Lăng ba Lăng mẹ rất thích quay phim, thường xuyên cầm máy ảnh chụp lại những khoảnh khắc thú vị trong nháy mắt, trong cuốn album thật dày kia có tất cả dấu vết trưởng thành của ba đứa con Lăng gia, nhưng đấy cũng không đại biểu cho việc Lăng ba Lăng mẹ cũng sẽ như Kohl mà lén lút đi chụp trộm ảnh người khác.
Nhưng Kohl lúc này sinh tử không biết, mấy bức ảnh đó chỉ có thể tạm thời niêm phong, Lăng gia đã có ý tưởng đại khái, liền chuẩn bị đi một chuyến tới gốc chủ thụ lần nữa, lần này phải nói chuyện thật tốt với chủ thụ, nhất định phải mang thân thể Kohl về đây.
Về phần lợi thế đàm phán, Điềm Điềm, em trước hết buông lá cây với nhánh cây chủ thụ ra đã, thấy chúng nó run như cầy sấy rồi không.
o(* ̄▽ ̄*)o
Lăng Dục Cẩn quen thuộc, chuẩn bị mang Lăng Điềm Điềm theo đi đến gốc chủ thụ một chuyến, nhưng còn chưa kịp xuất phát, Lăng Thanh Huyền lại nhận được thông tin đến từ tổng bộ ngoại giao Liên Bang, nói sắp có một đám nhân viên nghiên cứu khoa học tới tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, mời tiếp đãi một chút.
"Lúc này tự dưng lại có nhân viên nghiên cứu khoa học? Làm sao đây?" Còn lại chưa đến nửa ngày trời là người sẽ tới sứ quán, nhưng Lăng gia nhìn thấy bên trong sứ quán nào là nồi lẩu, giá thịt nướng,... Cảm thấy mấy thứ này thật sự không có cách nào lấy ra gặp người, còn có căn nhà hai tầng của Lăng gia đằng sau cũng phải nhanh chóng thu hồi lại.
Kế hoạch đi tới gốc chủ thụ tạm thời hoãn lại, cả nhà bắt đầu khôi phục sứ quán lại nguyên trạng, còn kêu Lăng Điềm Điềm thu hồi hết tất cả đồ vật nồng đậm khí tức địa cầu.
Còn nửa giờ nữa là nhân viên nghiên cứu khoa học tiến đến đây, Lăng Điềm Điềm cất kỹ hết thảy mọi thứ, sau đó vèo một phát trốn vào chậu hoa trong phòng khách.
Nhân viên nghiên cứu khoa học của Liên Bang cũng không phải là những người dễ lừa gạt, một khi Lăng Điềm Điềm có dị thường gì bị phát hiện, đó tuyệt đối không phải chuyện đùa.
"Sao con lại cảm thấy có chút khẩn trương vậy nhỉ?" Lăng Kiệt Sâm nhìn sứ quán rực rỡ hẳn lên nhưng cũng trở nên trống rỗng, phát hiện ngay cả A Kim đang bị thương cũng được chải lông, cảm thấy bọn họ như không phải sắp tiếp đãi nhân viên nghiên cứu khoa học, mà là sắp gặp được nhân vật trọng yếu nào đó.
Chẳng lẽ là do nhà lâu lắm rồi chưa có khách nhân tới, dẫn đến Lăng gia đều không quá thích ứng?
Trừ bỏ A Kim bị bao như xác ướp, cùng với Lăng Điềm Điềm ngồi xổm trong chậu hoa làm gốc cây, năm miệng ăn Lăng gia cùng nhau đi tới sân ga tinh hạm đón tiếp gần hai mươi nhân viên nghiên cứu khoa học.
"Xin chào, tôi là tiến sĩ Gaca, người phụ trách đội ngũ KWX, làm phiền Lăng quan ngoại giao trong khoảng thời gian này phối hợp công tác với chúng ta." Người nói chuyện chính là một nam nhân tóc bạch kim mũi cao, ngũ quan như đao khắc, màu