Tới gần trưa, sau khi nghỉ ngơi một hồi.
lão giả liền thúc giục tiểu cô nương mau chóng trở về thôn.
Đoạn đường phía trước nếu không nhanh, có khi trời tối mới lại tới nơi.
Mặc dù xung quanh đây dã thú tuy không nhiều, nhưng nếu không phải là tình thế ép buộc cũng chẳng mấy ai nguyện ý qua đêm.
Hai người cứ thế mà đi, dọc đường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trò chuyện.
Cứ như vậy mà tới xế chiều, nhìn thấy làn khói bếp đang bốc lên hoà vào những tán lá rừng rậm rạp.
lão giả lúc này mới thở phào một hơi, tuy rằng so với những thôn dân khác lão có phần dẻo dai hơn.
thế nhưng mấy ngày này đi cả một chặng đường dài, nói gì thì nói cũng có chút mệt mỏi.
Tiểu cô nương hoạt bát nhanh nhảu, đang định hô lớn với các thôn dân mình cùng lão giả trở về liền lập tức bị lão kéo lại ra hiệu im lặng.
Đoạn lão chậm rãi lần theo một lối khác đi vòng ra sau thôn, bước chân rón rén như sợ ai đó phát hiện.
đi phía sau lão, cảm thấy hành động này có chút kì lạ.
nàng bèn nhỏ giọng.
- gia gia.! người đây là đang làm gì, tại sao lại phải đi đường vòng.?
Lão giả không nói, chỉ ra hiệu cho nàng yên lặng theo sau.
Cứ như vậy hai người lặng yên không một tiếng động vòng ra phía sau thôn.
Phía bên này có cái lối mòn nhỏ, dẫn thẳng đến sau nhà lão.
cẩn thận mở cánh cửa được làm từ cỏ tranh, lão giả lách mình vào trong nhà.
cô nương nọ theo sát phía sau, nhìn dáng vẻ khó hiểu của gia gia mình mà thắc mắc.
cẩn thận bỏ cái giỏ tre xuống, nàng tiến lại phía cửa sổ chỗ lão giả đang nép sát một bên, nhìn ra bãi đất trống giữa thôn.
lúc này đáng nhẽ phải nhộn nhịp tiếng tiểu hài tử nô đùa, mặc dù không có phải chính thức là một cái tu sĩ có công pháp, võ kĩ chính thức.
nhưng dù sao vẫn là cái luyện khí, cảm giác linh mẫn hơn người bình thường nhiều lắm.
Nhìn thái độ gia gia mình, lại cảm thấy không khí trong thôn lúc này có chút kì lạ.
nàng rón rén tiến đến phía bên cạnh cửa sổ đứng đối diện gia gia, nép mình nhìn ra bên ngoài.
nhìn một cái nàng liền tròn mắt ngây dại, chỉ thấy nơi đó một bên đứng đầy các thôn dân già trẻ lớn bé.
tay chân mặt mũi làn da một màu xám xịt lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn bất động.
bên còn lại là mấy người mặc trang phục kì lạ che kín mặt, hoa văn in đầy những độc vật kì lạ gớm ghiếc đang to nhỏ trò chuyện với nhau.
- đây là...? - run run giọng, nàng quay sang nhìn gia gia mình.
chỉ thấy lão nắm chặt tay, gân xanh nổi lên nhìn qua giống như đang rất tức giận.
- bọn chúng là người của độc tông.! - lão giả mắt vẫn nhìn về phía khoảng đất trống, giọng căm phẫn nói.
- độc tông nam vực, lấy độc làm vui.
- nam vực.!? - tiểu cô nương hai mắt mở lớn.
nam vực nàng có nghe nói, là nơi vô cùng ẩm ướt.
quanh năm có mưa, sông hồ rộng lớn.
thế nhưng nam vực cách nơi đây cũng cả trăm dặm, sao bọn người đó lại xuất hiện ở đây.
lại còn là cái gì mà độc tông, lấy độc làm vui.
lão giả thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn cháu gái.
Độc tông nam vực nói ra cũng mang mối thù không đội trời chung với hắn.
mười mấy năm trước, lão cũng là một cái trưởng lão nho nhỏ nằm tại nam vực.
môn phái lấy dược làm trọng, cứu nhân độ thế chữa bệnh bốc thuốc có thể nói cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ.
bách tính mấy chục dặm xung quanh cũng vì thế mà được nhờ.
chỉ là một lần nọ đắc tội với một cái đệ tử độc tông mà mang đến hoạ diệt môn.
già trẻ lớn bé trong một đêm, chỉ còn một mình lão ôm theo đứa bé nhỏ còn quấn tã mà trốn thoát.
lang bạt tứ phương, cuối cùng trôi dạt đến nơi đây yên lặng mà làm cái thầy thuốc.
ý nghĩ báo thù được lão chôn sâu trong quá khứ.
độc tông lớn mạnh, thế lực trải rộng khắp nam vực.
lấy một cái kim đan leo lắt như lão cũng chẳng đủ người ta nhét kẽ răng.
hít sâu một hơi, lão nhìn cháu gái thấp giọng nói.
- thu dọn đồ đạc..không bỏ đi, lập tức rời khỏi đây.
những người đó nếu ta đoán không sai đều đã là xác chết rồi.
nghe thấy thế, tiểu cô nương giật mình sợ hãi.
đều đã chết.!? Không đợi nàng nói thêm, lão giả xoay người kéo tay nàng toan định chạy ra sau theo lối cũ mà rời đi thì đúng lúc này ầm một tiếng.! Bức tường được làm sơ sài từ đất bùn cùng cỏ tranh bị một chưởng từ đâu đánh tới vỡ vụn.
hất văng lão cùng cháu gái về phía sau.
bị cỗ lực lượng đánh trúng, tiểu cô nương giống như chiếc lá bay ra xa rơi xuống sinh tử không rõ.
lão giả mặc dù kéo dài chút hơi tàn, thế nhưng dù sao vẫn là cái kim đan hàng thật giá thật miễn cưỡng chống đỡ lại khoé miệng chảy máu, nhìn cháu gái nằm đó khoé mắt như muốn nứt ra.
vội vã tung người nhảy tới ôm lấy nàng không ngừng truyền vào linh khí.
tiểu cô nương lúc này hơi thở mong manh, hai mắt nhắm nghiền bất cứ lúc nào cũng có thể hương tiêu ngọc vẫn.
bên tai lão giả vang lên âm thanh ngạc nhiên.!
- ồ.! hoá ra là một cái kim đan tu sĩ.? ta còn tưởng đám chuột nhắt nào đâu.!
lão ngoái đầu lại nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy trước mắt là một gã thanh niên tay cầm quạt, ánh mắt giống như nhìn sâu kiến mà quan sát mình.
Phẫn nộ, lão giả đứng phắt dậy hai chân phát lực bàn tay xoè ra co lại như móng vuốt nhào tới.
- súc sinh, đi chết!
ôn thế hào thấy như thế, khoé miệng cười khẩy phe phẩy cái quạt ra hiệu cho thuộc hạ.
sau đó quay người rời đi, kim đan mà thôi lại còn là cái tuổi thọ hao hết chẳng đáng để hắn quan tâm, lúc này vẫn là đem mấy cái thi sống kia về, tránh cho lão gia gia hắn lại lải nhải nhức đầu.
Lão giả thấy như thế càng thêm phẫn nộ nghiến răng, thế nhưng cũng chỉ có thế.
bên cạnh ôn thế hào xông ra một cái ăn mặc bạo lộ nữ tử, linh hoạt né tránh song trảo lão giả.
thủ chưởng duỗi ra phập một cái năm ngón tay cắm sâu vào lồng ngực hắn, lật người ném mạnh lão về phía xa.
lão giả trúng chiêu bay ra há miệng phun máu, trên ngực vết thương toả ra khói đen dày đặc.
lúc này sắc mặt hắn đã ảm đạm, miệng