Ngoại thành Thanh Loan trấn, đi về phía tây bắc không xa là nơi tiếp xúc với điểm cuối vạn thú sơn mạch.
phần về phía nam, đi qua cánh rừng lớn liền tiếp giáp với một vùng đầm lầy rộng đến trăm dặm.
Quanh năm âm u, 10 ngày lại đến 8 ngày mưa.
Vì thế mà nơi đây hầu như chẳng có ai lui đến, sinh ra vô số loại độc vật rắn rết.
Chúng cắn nuốt lẫn nhau, hấp thụ linh khí ít ỏi nơi này dần dần lớn mạnh.
Sâu trong đầm lầy, lẩn khuất sau làn sương mù ẩm ướt mọc lên một ốc đảo.
Trên đó xuất hiện từng toà kiến trúc âm trầm quỷ dị, những bức tường phủ đầy rêu xanh.
Ánh sáng mặt trời thi thoảng hiếm hoi lắm mới có thể vươn tới nơi này.
Trên đảo một toà kiến trúc lớn nhất, xung quanh đang canh gác vô cùng sâm nghiêm.
Liếc sơ qua lại đều là nguyên anh thủ vệ, tay cầm loan đao.
chân đi giày cỏ, áo quần thêu đủ loại hoa văn độc vật.
Kẻ nào cũng toả ra sát khí, không giết 1000 cũng phải được 800.
Lúc này bên trong, ngồi trên chủ vị là một lão giả nom có vẻ xanh xao.
Đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua từng người đang đứng ở dưới.
- Thành sự không có, bại sự có thừa.
- lão giả thở dài lắc đầu.
- kẻ nào cho mấy người các ngươi lá gan lẻn ra ngoài dùng độc như vậy.?
Không ai mở miệng, tất cả đều nhìn về phía một tên mặc hoa phục công tử.
tay cầm quạt, vẻ mặt bất cần đang ngáp dài ngáp ngắn.
Lão giả thấy như vậy, giận dữ.
- Lui xuống hết cho ta, còn ngươi ở lại.!
Đám người nghe thấy như thế liền vội vã cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người..
- Ôn thế hào.! - lão giả phẫn nộ.
- ngươi tên nghịch tử này không thể yên phận cho ta được hay sao.?
- Có chút buồn chán, ra ngoài đi dạo cũng đâu phải chuyện gì nghiêm trọng.
- ôn thế hào vẻ mặt vẫn như vậy, tiến đến đặt mông xuống ghế miệng nói.
- ra ngoài đi dạo.? ngươi ra ngoài đi dạo liền dạo chết mấy cái thôn.?
- cũng chỉ là mấy con sâu cái kiến, chết bấy nhiêu thì chết bấy nhiêu.
hơn nữa chẳng phải là cần người để thí nghiệm hay sao.? vừa hay ta cũng coi như giúp đỡ tông môn.
Nhìn vẻ mặt bất cần của ôn thế hào, lão giả hận không thể một tát chụp chết hắn.
ai bảo đấy là cháu trai lão.
hừ một cái, lão giả cũng đành cho xuôi.
Mấy cái thôn nhỏ, giết bao nhiêu cái lại có bấy nhiêu cái.
chỉ có điều lần này,...
- Mấy ngày tới yên phận lại cho ta, đừng làm rối loạn đến kế hoạch.
đám người chết đó đem tập trung lại đây.
nghe lão giả nói như vậy, ôn thế hào cũng gật đầu.
- đã biết gia gia, vậy ta đi trước.
- nói đoạn không để lão già trả lời, cứ thế đứng dậy mà đi thẳng ra ngoài.
ôn xương văn nhìn mà cũng chỉ biết lắc đầu.
bóng ôn thế hào vừa khuất, ngoài cửa một mùi thơm thoang thoảng bay vào, mang theo là một nữ nhân.
trên người mặc kiện váy màu lục bích, tà váy xẻ cao.
tóc búi thấp phía sau để xoã một phần.
làn da trắng như ngọc.
khuân mặt mang theo nụ cười mỉm, giấu bên trong mạng che mất một nửa khuân mặt, không nhìn rõ dung nhan.
phía bên ngoài mấy thủ vệ đã ngây ngẩn cả người, ánh mắt đờ đẫn.
chính là do cái mùi thơm trên người nữ nhân này toả ra.
Ôn xương văn thấy người bước vào, tự trên thân toả ra linh khí ngăn chặn bên ngoài.
tránh cho cái mùi hương kia cuốn tới.
tuy cảnh giới của lão có cao, nhưng đối mặt với ả ma nữ này vẫn có chút tâm phiền ý loạn.
- Thanh thủy trưởng lão tu vi hình như lại tiến thêm một bước.? - nhìn nữ nhân đi vào, ôn xương văn cất giọng.
Nữ nhân nghe thấy thế che miệng cười đáp.
- đa tạ đại trưởng lão quan tâm, ta cũng chỉ là có chút tâm đắc.
vẫn còn kém ngài xa lắm.
ôn xương văn trong lòng thầm chửi, còn kém xa cái rắm.
độc tông trên dưới ngoại trừ tông chủ ngộ đạo cảnh giới thì ả ma nữ này sớm cũng đã ngang ngửa lão.
Nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng tự tin nếu như đơn đả độc đấu.
ôn xương văn vẫn nắm chắc 8 phần.
- mọi thứ tông chủ bàn giao, ngươi xắp xếp ổn thỏa.?
Thanh thủy lười nhác ngồi xuống ghế, hai chân gác lên nhau lộ ra cặp đùi trắng nõn.
tựa lưng ra sau...
- đều ổn cả, chỉ cần lão già ngươi quản cháu mình cho tốt...
....!Buổi sáng, Tử Lăng treo lên tấm biển tạm đóng cửa.
Mặc dù một đêm không ngủ được bao nhiêu, nhưng đối với người tu luyện mà nói chuyện đó cũng không ảnh hưởng chút nào.
Sau khi dùng bữa sáng, nàng liền kêu tiểu thanh chiếu theo phương thuốc mà hệ thống đưa ra.
Bốc lấy rồi mang phân phát cho nhà thím chương cùng mấy nhà khác.
Đêm qua lúc gần sáng, trụ tử tỉnh lại.
Tử lăng bèn dò hỏi một chút.
Trụ tử gương mặt ngơ ngác kể, sớm hôm đó hắn cùng mấy huynh đệ khác.
Theo lối cũ vào rừng, chặt mấy cây lớn mang về cho tôn thúc dựng nhà lấy vợ cho con trai.
vất vả cả ngày tới lúc chuẩn bị ra về, bèn đi qua một cái thôn nhỏ dưới chân núi nghỉ ngơi nhân tiện cũng xin một chút nước uống.
Mấy huynh đệ bọn hắn cùng nhau men theo lối mòn mà đi, tới gần thôn liền bắt đầu cảm thấy nôn nao chóng mặt.
Hắn đi trước nhất, cảm giác có gì không ổn liền định quay sang nói với mọi người thì phát hiện, mấy huynh đệ còn lại đều đi đứng loạng choạng đoạn cứ thế mà ngã xuống.
Trụ tử cũng không ngoại lệ, hắn đổ vật ra đất bất tỉnh.
tới lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở nhà, nằm trên giường tự bao giờ.
Tiểu thanh sau khi chia đều phần thuốc, liền cùng đại hoàng cẩu rời khỏi.
Tử lăng trong phòng cũng xuất hiện vết rách giống như lần trước.
hít sâu một hơi, nàng liền cứ thế mà đi qua.
Không có âm thanh ồn ào, không gian vặn vẹo.
đơn giản chỉ là như bước qua một cánh cửa mà đi sang phòng khác giống như vậy.
Khung cảnh thay đổi, trước mặt nàng là liên miên sơn mạch nhìn không thấy cuối.
tiếng