Tôi với Trịnh Dị tuy đã là người yêu, ở đối diện nhau, hầu như mỗi ngày đều sang nhà nhau một lần nhưng chúng tôi tựa như đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu ngày nào anh ấy cũng đi làm từ sáng sớm, tối về sớm thì nấu cơm cho tôi ăn, ăn xong lại tăng ca tiếp; còn tôi, lúc nào hứng thì đi học, không hứng thì phè phỡn ở nhà, buổi trưa lúc Trịnh Dị gửi Wechat hỏi tôi có ăn trưa không thì tôi chỉ mới mở mắt ra thôi.
Có một hôm ăn cơm xong, Trịnh Dị ôm máy tính xem cổ phiếu, tôi ì ạch tựa vào anh ấy, hẹn Trịnh Hạo chơi game.
Trịnh Dị nhìn mà chướng mắt, tị nạnh đùng đùng bảo cuộc đời tôi chả có gì để theo đuổi.
Tôi bảo thứ họ theo đuổi tôi đã có rồi.
Anh ấy tức tối, đột ngột né người đi, tôi lập tức mất đà ngã sấp mặt xuống thảm. May là thảm lông dày, tôi bực bội nghiến răng, vùng vẫy muốn đứng dậy bộp cái tên kia, anh ta lại đè tôi xuống chơi cái trò lưu manh đó.
Chơi xong còn không quên dạy đời tôi: Đã tới lúc tìm gì đó làm rồi.
Thật ra thì không cần anh ấy nói, tôi cũng đang suy nghĩ xem sau này nên làm gì.
Biểu mẫu của tôi và Hạ Thanh đã gửi cho bên giám định từ tuần trước rồi, nhân viên bảo có kết quả sẽ báo với tôi. Đợi tới tháng sau giải quyết xong chuyện của Hạ Thanh, mối liên quan giữa tôi với cái giới này cũng chỉ còn mỗi Trịnh Dị.
Nghĩ như thế thì tác dụng duy nhất của mấy thứ thường thức tôi đã học là để đám fan của Trịnh Dị khen ngợi khi tôi khoác tay anh ấy, sang chảnh đi tham gia vài event liên quan.
Tôi thầm nghĩ nếu cứ thế này thì tôi thành phế vật luôn rồi, đã đến lúc phải vực dậy lý tưởng lúc nhỏ.
Có lẽ là do ảnh hưởng của bố, tôi cực kỳ tôn kính và có thiện cảm với nghề giáo, lúc học Tiểu học vì cô giáo dạy tiếng Anh rất xinh đẹp nên lý tưởng lớn nhất lúc đó của tôi là làm giáo viên tiếng Anh, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần trở thành giáo viên tiếng Anh thì mình cũng sẽ xinh đẹp, lớn lên phát hiện lương của giáo viên rất thấp, tôi mới biết lúc nhỏ mình cao cả mà ngờ nghệch tới cỡ nào.
Sau khi tôi nói cho Trịnh Dị về dự định làm giáo viên của mình, anh ấy gật đầu khen ngợi, sau đó trong lúc tôi đang phiêu diêu hưng phấn thì hỏi một câu: "Thi lấy bằng nghiệp vụ giảng dạy ở thành phố H khó lắm, hộ khẩu của em lại ở chỗ khác, em thi nổi hả?"
Chuyện này tôi đã nghĩ qua từ lâu rồi, liền chớp chớp mắt nói: "Em mua một cái."
Trịnh Dị hít sâu một hơi, vô cảm phán: "Em mà dám mua thì anh cũng dám tới Bộ Giáo dục tố cáo em."
Tôi: "..."
Cái này chả giống gì với trong tiểu thuyết luôn á! Sách tham khảo tôi cũng đã mua hết rồi, chỉ là mở mồm trêu anh ấy mấy câu thôi, chẳng ngờ rằng cái người này tới mấy câu dễ nghe chút cũng không phun ra được, cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, vì yêu mà ném tiền ra cửa sổ gì đó, hoàn toàn không tìm thấy trên người Trịnh Dị!
Vậy nên, tôi nhất quyết cả ngày không trả lời We chat của anh ấy, người ác phải gặp ác báo.
Đúng lúc Trịnh Dị gửi Wechat làm lành, tỏ ý tối mai sẽ làm tôm rim cho tôi thì Trịnh Hạo gọi tới.
Anh chàng Aaron theo Thư Niệm tới Trung Quốc nghỉ mát mai phải về Anh rồi, tối nay Thư Niệm tổ chức party chia tay cho anh ta, mời mọi người cùng đến. Thật ra thì sáng hôm qua tôi cũng đã nhận được thiệp mời của Thư Niệm nhưng nghĩ tới Trịnh Dị không thích chị ta nên đã từ chối.
Không ngờ Trịnh Hạo lại muốn đi, tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: "Cậu với Aaron thân nhau từ bao giờ vậy?"
Trịnh Hạo inh ỏi: "Từ tối hôm cô kéo anh ta đi biểu diễn cùng ấy! Tài vĩ cầm của anh ta siêu ghê hồn! Mấy bài của Franz Liszt cũng biết hết luôn! Fan của Franz Liszt như tôi tất nhiên là vừa gặp đã thân, đau lòng tạm biệt rồi!"
Tôi: "... Cậu dùng sai thành ngữ rồi thì phải?"
Trịnh Hạo nói: "Đừng có để ý tiểu tiết, cô tới đi, cho cô xem biễu diễn piano bốn tay, tôi còn có việc quan trọng cần tìm cô đấy, tới sớm tí nha!"
Nói xong liền cụp điện thoại của tôi cái rụp.
Trịnh Dị gửi một tin Wechat: Tối nay anh có việc, hôm nay em tự đặt đồ ăn đi, không được nấu.
Thật ra tôi muốn đi tiễn Aaron, vì hôm trước anh ấy giúp tôi làm bẽ mặt Hạ Thanh giữa bàn dân thiên hạ xong tôi vẫn chưa trịnh trọng nói cảm ơn, giờ anh ấy sắp đi tôi vẫn chẳng thấy đâu thì thật bất lịch sự quá.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói với Trịnh Dị: Trịnh Hạo rủ em đi dự party của một người bạn, anh nhớ Aaron chứ?
Hẳn là do cuối cùng tôi cũng nói với anh ấy câu đầu tiên trong ngày, Trịnh Dị nhanh chóng trả lời: Được, tối anh đi đón em.
Tôi vừa nhắn lại cho anh ấy icon ngoan ngoãn vừa nghĩ thầm hôm ấy mua tí rượu chuốc say Trịnh Dị rồi dụ anh ấy nói ra tại sao lại phản đối tôi đi với Thư Niệm.
Party của Aaron hết sức náo nhiệt, khoảng thời gian này anh ta quen được rất nhiều bạn bè trẻ tuổi, mỗi người đều gọi thêm bạn mình tới, đông muốn lật nóc quán bar.
Tôi và Aaron ôm nhau chào hỏi, vừa móc quà ra tặng anh ta Trịnh Hạo liền nhào tới.
"Tiền quyên góp của cô chúng tôi đã nhận được rồi, trường Tiểu học tình thương đó đang được xây dựng, cô muốn đặt tên trường không?!"Trịnh Hảo gào khan cả cổ hỏi tôi trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Tôi đen mặt gào đáp trả: "Chuyện quan trọng cậu muốn nói là cái này đây hả?!"
Trịnh Hạo vô tư nhìn tôi gật đầu: "Chuyện này không quan trọng sao?"
Tôi: "..."
Tôi mà biết cái cách mở party của anh hoàng tử vĩ cầm Aaron này là như vầy thì có đánh chết tôi cũng không tới.
Trịnh Hạo nói: "Hội Thanh Cơ còn muốn làm giấy chứng thực cho cô kìa! Cô phải đặt tên đi, tôi cảm thấy trường Tiểu học tình thương U U nghe ok á, U u