Trịnh Hạo vừa bước ra khỏi thang máy bệnh viện liền chạy bên phòng phẫu thuật, tôi mặc một bộ váy đuôi cá ôm sát người, cả đoạn đường đều đuổi không kịp cậu ta.
Trịnh Dị ngồi trên ghế trước phòng phẫu thuật, khuỷu tay chống xuống đầu gối, hai tay đan vào nhau kê dưới cằm, sắc mặt nặng nề.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh Hạo còn chưa đi tới đã gấp gáp mở miệng hỏi.
Trịnh Dị quay đầu nhìn cậu ta, tức khắc nhìn thấy cả tôi đang theo sau: "Sao em lại tới đây?"
"Chị Thư Niệm tổ chức party cho Aaron, bọn em đi chung." Trên đường đến tôi đã kể với Trịnh Hạo mình đang quen Trịnh Dị, không đợi tới tôi kịp mở miệng, cậu ta đã nhanh chóng giải thích mấy câu, lại nói tiếp: "Bố làm sao thế, ban sáng vẫn ổn mà?"
Trịnh Dị nhìn tôi, không nói gì.
Tạ Lam, Mẹ Trịnh Hạo đứng bên cạnh nhìn thấy con trai tới, lập tức mất sức khuỵ xuống, nghẹn ngào chỉ vào Trịnh Dị: "Tôi chưa thấy đứa con trai nào bất hiếu như anh, bố anh vốn đã sắp khoẻ lại rồi..."
Trịnh Hạo nghiêm chỉnh khác thường, cau mày ngăn Tạ Lam định lao tới chỉ trích Trịnh Dị: "Được rồi mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi! Giờ không phải lúc để nói chuyện này, đông người như vậy không thấy xấu hổ sao! Rốt cuộc là bố bị sao?"
Tạ Lam miễn cưỡng trấn tĩnh lại một chút, nước mắt vẫn tiếp tục rơi: "Bố con bị chọc cho tức... Lần trước làm phẫu thuật hỗ trợ xong vốn khôi phục khá ổn, hôm nay lại tự dưng phát bệnh, bác sĩ nói có thể là nghẽn mạch máu giai đoạn cuối.. Mẹ cũng không hiểu, không biết còn phải cấp cứu bao lâu."
Bác sĩ vào phòng phẫu thuật cả rồi, không có ai ra ngoài trao đổi tình hình cấp cứu, chỉ đành biết đợi. Trịnh Hạo kéo Tạ Lam sang dãy ghế gần đó ngồi, nhỏ giọng an ủi bà ta.
Trịnh Dị nhíu mày, ánh mắt nhìn mông lung vào một điểm, một lúc lâu không động đậy.
Tôi nhấc gót bước tới, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của anh ấy.
Trịnh Dị quay đầu nhìn tôi, tôi miết lấy mu bàn tay anh ấy, anh ấy ngừng một lát rồi lật sang nắm lấy tay tôi.
Tôi thấp giọng: "Sẽ không sao đâu, anh đừng nghĩ ngợi lung tung."
Trịnh Dị gật đầu, chầm chậm thở ra.
Khoảng nửa giờ sau, có bác sĩ từ trong phòng bước ra, gấp rút đi về hướng phòng y tá, Trịnh Dị cũng Trịnh Hạo lập tức đứng dậy hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ tháo khẩu trang vừa đi vừa nói: "Bệnh nhân được đưa tới khá kịp lúc, bác sĩ chính đã khống chế được bệnh nhưng vẫn đang tra nguyên nhân phát bệnh đột ngột, mọi người đừng nôn nóng."
Nói xong gật gù như muốn an ủi rồi đi tìm y tá giao việc.
Mấy người nhà họ Trịnh thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lam ôm ngực cảm ơn trời đất rồi thấp giọng rủ rỉ với Trịnh Hạo: "Bố con còn chưa ăn cơm tối, đang yên đang lành bị con trai mình ép cho đỏ mặt tía tai cãi nhau hơn một tiếng đồng hồ, bác sĩ đã nói rồi, không được để cảm xúc làm ảnh hưởng..."
Bà ta nói mãi không ngừng, Trịnh Hạo cau mày đôi lúc liếc sang Trịnh Dị nhưng cũng không cắt lời bà ta.
Tôi kéo kéo Trịnh Dị: "Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, xuống kiếm gì ăn, tiện thể mua ít đồ uống cho mọi người."
Bệnh viện ban đêm ít người,bên trạm cấp cứu đôi lúc sẽ có vài người bệnh được đưa tới, Tôi cùng Trịnh Dị xuống tầng dưới, bước về phía cửa hàng tiện lợi.
Anh ấy mặt mày nặng nề, tôi muốn giúp anh ấy giảm bớt tí áp lực: "Hôm nay xấu hổ chết mất, Thư Niệm không có nói với em party tổ chức ở quán bar, em chọn đại cái váy rồi đi, chả ăn nhập gì với không khí..."
Tôi còn chưa nói xong, Trịnh Dị tự dưng trầm giọng: "Đừng có nhắc Thư Niệm với anh."
Tôi ngờ nghệch đơ cả ra, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Em biết anh ghét chị ta... vốn còn định hỏi anh, sao ban đầu lại chia tay với chị ta, có chuyện gì hả?"
Bố Trịnh Dị vẫn đang được cấp cứu, thật sự thì đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng khi không bị anh ấy hất cho gáo nước lạnh, tôi không khỏi có chút ngơ ngác.
Trịnh Dị lại không trả lời tôi, anh ấy ngừng bước hỏi tôi: "Sáu tỷ của em, với em có quan trọng không?"
Tôi có hơi ngu ngơ, gật gù, hồn nhiên nói: "Quan trọng chứ."
Trịnh Dị: "..."
Nhìn thấy dáng vẻ không thèm lên tiếng của anh ấy, tôi liền nhanh chóng lắc đầu: "Không có quan trọng, một chút cũng không."
Trịnh Dị khô lời nhìn tôi, một lúc sau bỗng bật cười, có vẻ vui hơn tí, lại có vẻ rất bất lực, anh ấy vươn tay cuộn lấy tay tôi: "Ban nãy không nên nạt em, anh sai rồi."
Tôi vô cảm nhìn anh ấy: "Anh cũng biết là ban nãy anh nạt em hả?"
Trịnh Dị gật đầu, chột dạ nhìn tôi vài lần, đằng hắng giọng rồi làm như không có gì xảy ra.
Tôi thừa cơ lên tiếng hỏi: "Sao tối nay lại cãi nhau với bố anh? Vẫn là vì chuyện sản nghiệp nhà họ Trịnh sao?"
"Ừ." Trịnh Dị mỏi mệt gật đầu, lúc lâu sau lại nói: "Ông ấy muốn anh kết hôn với Thư Niệm."
Tôi cảm thấy miệng mình há hốc tới nhét được cái trứng gà.
"Tại sao cơ?" Tôi khó mà tin được: "Không phải Thư Niệm nghèo lắm sao? Bố anh muốn thu nhận người vô gia cư làm từ thiện à?"
Trịnh Dị nhướng mày: "Sao em lại biết Thư Niệm nghèo?"
"Nghe đồn á." Tôi nói cho anh ấy tí tin tức ít ỏi mình biết được: "Chồng Thư Niệm năm mươi mấy tuổi, con riêng với vợ trước lớn bộn cả rồi, chồng chị ta giàu mà đúng không, vừa chết cái cả đám nhào vô chia năm sẻ bảy, tranh nhau tài sản, sau đó Thư Niệm ăn không nổi nên về nước."
"Em cũng không ngốc hoàn toàn." Trịnh Dị nghe rồi nhìn tôi cười: "Nhưng mà bản em kể rời rạc chắp vá không hết chuyện, Thư Niệm sống với chồng cô ta sáu, bảy năm, trong di chúc của chồng cô ta có nói để lại một phần cổ phần của một công ty lại cho cô ta, có cái mấy đứa con riêng cho rằng di chúc không có hiệu lực, đang trong quá trình giải quyết pháp lý, sắp có kết quả rồi."
"Vậy thì sao?" Tôi vẫn mơ hồ như cũ: "Mớ cổ phiếu của chị ta đáng giá lắm hả? Bố anh muốn gả anh đi hả?"
Trịnh Dị nhìn tôi, chẳng nói gì.
Tôi: "..."
"Không phải vẫn chưa biết được kết quả sao, sao bố anh chắc được Thư Niệm sẽ thuận lợi nhận được thừa kế chứ?" Tôi khó hiểu: "Bên anh cũng nhà cao cửa rộng lắm mà, còn thiếu chút đỉnh tiền này của chị ta sao?"
"Không phải là vấn đề tiền bạc..." Trịnh Dị khẽ cau mày.
"Trịnh Thị làm kinh doanh, các tập đoàn kinh doanh lớn đều có chuỗi cung ứng và kỹ thuật quản lí kho hoàn chỉnh. Trước đây đều là thị trường offline, năng lực cung ứng và nhập kho của Trịnh Thị luôn dẫn đầu trong giới, nhưng hệ thống cấp bậc đã cũ, tim của ông ấy lại có vấn đề, khó mà quản lý được, mấy năm gần đây nội bộ càng lúc càng hỗn loạn, kỹ thuật ngoài ngành lại càng lúc càng tối tân, thêm vào yêu cầu của giao dịch online với hiệu quả logistic, quản kho với cung ứng đều là trọng tâm của vấn đề, các doanh nghiệp trẻ đều không ngừng bật lên, hệ thống của Trịnh Thị hiện giờ đã rớt top rồi."
"Cái công ty mà Thư Niệm nắm cổ phần có hệ thống điều chỉnh chức năng và thiết bị quản lý tự động hoá, hoàn toàn có thể giải quyết được khó khăn hiện tại của Trịnh Thị."
Tôi nghe nửa rõ nửa ngơ, nhưng cũng hiểu rằng: "Bởi vì chị ta có cổ phần, nên lập team với chị ta có thể trực tiếp sử dụng kỹ thuật của công ty đó?"
Trịnh Dị gật đầu: "Các doanh nghiệp thực thể đều muốn nắm được kỹ thuật của công ty đó, một là có thể nhận giới hạn theo chính sách, hai là có thể dựa vào bố trí hiện tại của nó, muốn thu mua được thì cũng cần phải có đủ hiện kim hỗ trợ. Huống hồ gì với năng lực hiện tại của Trịnh Thị, dù tiến hành một số động thái tư bản cũng khó mà nắm được nó."
"Ồ..." Tôi thấu hiểu gật đầu, nhìn anh ấy nói: "Em có câu không biết có nên nói không..."
"Không nên nói." Trịnh Dị trừng tôi, còn nhéo tay tôi một cái: "Đừng có tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, Trịnh Thị đi tới ngày hôm nay là do báo ứng của nó, em đem tiền đập vào, với tình huống hiện tại, bảo đảm mấy năm nữa sẽ ăn sạch tiền em."
Trịnh Dị ném cho tôi một cái nhìn cảnh cáo, tôi