Tên côn đồ như Lộ Viễn không muốn ác ý phỏng đoán người khác nhưng trùng cái xa lạ trước mặt này vô duyên vô cớ dò hỏi lai lịch của hắn nhất định có nguyên nhân sâu xa, trước khi hiểu rõ tình huống thì một chữ hắn cũng không nói ra.
Thượng tướng Saffir không ngờ Lộ Viễn cẩn thận như thế, sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, nhè nhẹ lắc đầu, không rõ là thở dài hay cảm thán: "Giờ tôi càng chắc chắn ngài không phải tinh dân của Sallylandfar."
Trên mảnh đất này không có lấy một trùng đực có não, sự khôn khéo của Lộ Viễn hoàn toàn không hợp bầy với bọn họ.
Nhất thời Lộ Viễn không rõ ông đang khen bản thân hay đang tự làm tổn thương bản thân: "Nên là ngài không định giải thích rõ sao?"
Thượng tướng Saffir không nói gì, có vẻ đang suy tư có nên nói nguyên nhân không, sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng ông buông tay thỏa hiệp: "......!Được rồi, đúng thật là tôi hy vọng có thể tìm được câu trả lời cho một số câu hỏi nhất định từ ngài nhưng tôi không vì lý do ích kỷ nào cả."
Nói xong ông đưa tay nhấn vài cái lên màn hình quang não, một bức ảnh rừng rậm chụp từ trên cao đột nhiên hiện ra giữa không trung.
Lạ thay Lộ Viễn thấy địa hình trong tấm ảnh rất quen, hắn quan sát tỉ mỉ một lúc mới nhận ra đó là nơi mình rơi xuống: "Rừng Soritia?"
Thượng tướng Saffir gật đầu: "Không biết ngài đã từng nghe kể chưa, khi xưa hành tinh Sallylandfar từng va chạm với một thiên thạch, mảnh vỡ đá năng lượng gây ô nhiễm phóng xạ nặng nhất rơi xuống trung tâm rừng Soritia.
Chúng tôi đã thử vô số cách để đưa nó ra nhưng chưa bao giờ thành công."
Lộ Viễn ngờ vực: "Tại sao?"
Dù hắn đến nơi này chưa lâu lắm nhưng khoa học kỹ thuật của trùng tộc cực kỳ phát triển, đưa một tảng đá ra khỏi khu rừng hẳn không có gì khó mới đúng.
Thượng tướng Saffir thở dài, giọng điệu có hơi nặng nề: "Đó là cấm địa của thần linh, bất kỳ máy móc tinh vi nào khi vào sâu trong rừng đều không hoạt động tốt, trong rừng lại ẩn chứa vô số sinh vật đột biến cao cấp, bọn chúng là thứ còn đáng sợ hơn cả chiến tranh.
Hàng trăm lần chúng tôi gửi người vào rừng để đưa tảng thiên thạch ô nhiễm kia ra, nhưng lần nào cũng chỉ có đi mà không có về, thậm chí còn mất không ít đồng đội."
Ông nói xong ngừng một lát, âm thanh trầm thấp vang lên trong phòng thẩm vấn nghe cực rõ ràng mà đồng thời cũng khiến người khác cảm thấy quá xa xôi: "Chiến hữu thân thiết nhất của tôi chết trong khu rừng đó......!Cậu ấy rất mạnh mẽ, là một chiến binh cấp SS hiếm gặp."
Lộ Viễn im lặng, vì hắn chợt phát hiện mình sống trong rừng Soritia năm ngày mà không bị dã thú làm thịt đúng là con mẹ nó kỳ tích: "Ông muốn tôi giúp ông đào nguồn đá ô nhiễm?"
Chiến tích huy hoàng nhất trong đời Lộ Viễn đơn giản là lúc đánh nhau ven đường tiện tay tóm một tên ăn trộm, việc hệ trọng liên quan đến sự sống còn của một quốc gia như loại bỏ đá gây ô nhiễm hơi quá khó đối với hắn.
Thượng tướng Saffir cười cười: "Ngài hiểu nhầm rồi, tôi chỉ hy vọng ngài có thể chỉ cho chúng tôi một con đường dẫn đến trung tâm khu rừng thôi.
Máy thăm dò không thể xác định được tình hình trong rừng nên nếu ngài có thể cung cấp một vài manh mối liên quan thì có lẽ có thể giúp quân đội giảm bớt thương vong."
Lộ Viễn nghĩ thầm thì ra là thế, như hắn nói, trùng tộc có sức chiến đấu mạnh hơn nhân loại nhiều, làm gì đến lượt mình hỗ trợ: "Tuy tôi sống năm ngày ở đó nhưng lại không có thông tin hữu ích nào cho các ông cả, nếu ông cần thì tôi có thể vẽ đại khái địa hình bên trong cho ông."
Thượng tướng Saffir hơi bất ngờ: "Cậu vẫn còn nhớ địa hình trong rừng sao?"
Lộ Viễn trả lời mơ hồ: "Hơi nhớ nhớ."
Trên bàn thẩm vấn có giấy bút, Lộ Viễn cố nhớ lại tình hình sau khi mình rơi xuống khu rừng, sau đó vẽ vẽ gạch gạch trên giấy, tầm nửa tiếng sau một bản đồ địa hình chi tiết hiện ra dưới ngòi bút hắn.
Lộ Viễn xoay xoay cây bút vài vòng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đại hình sơ bộ là vậy."
Thượng tướng Saffir vội cầm tấm bản đồ địa hình xem xét cẩn thận, tuy ông chưa bao giờ thành công vào được sâu trong rừng nhưng vẫn khá quen với địa hình ngoài rìa, thấy phương hướng Lộ Viễn vẽ không khác lắm với trí nhớ của ông thì chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng cũng biến mất: "Nói thật thì tôi vẫn không tin có trùng có thể sống sót năm ngày trong rừng Soritia nhưng giờ thì tôi không thể không tin được."
Không rõ có phải vì thái độ thoải mái hào phóng của Lộ Viễn không mà ánh mắt của thượng tướng Saffir nhanh chóng trở nên thân thiết kỳ lạ: "Cậu bé, dù thông tin có ích hay không thì cậu cũng đã giúp tôi rất nhiều, cậu muốn đổi thứ gì với tôi, của cải? Hay là chức vụ trong quân đội?"
Lộ Viễn từ chối: "Không cần đâu, lần sau lúc các ông thăm dò khu rừng cho tôi theo cùng là được, biết đâu tôi có giúp các ông."
Thật ra Lộ Viễn cũng có ý định riêng.
Hắn biết mình đến thế giới này 80% là do gặp rối loạn không - thời gian, mà lối vào điểm giao thoa không - thời gian khả năng cao là nằm trong rừng Soritia.
Nếu hắn muốn trở về Trái Đất chỉ có thể đi sâu vào rừng tìm đáp án, trừ cách này ra hắn không còn cách nào khác.
Thượng tướng Saffir kinh ngạc: "Cậu không cần gì cả?"
Lộ Viễn lắc đầu: "Không cần đâu."
Trên Trái Đất không xài được tinh tệ, hắn cũng không thích nợ người khác.
Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc với kết quả không biết là thành công hay thất bại.
Tin tốt là thượng tướng Saffir có được đáp án ông muốn có, tin xấu là ông vẫn không thể moi được bất kỳ thông tin nào liên quan đến lai lịch của Lộ Viễn.
Justu vẫn luôn quanh quẩn trước cửa phòng thẩm vấn.
Đương nhiên anh không nghe lén, quý tộc cao quý không bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy, anh chỉ không hiểu vì sao thượng tướng Saffir nhất quyết tự mình thẩm vấn Lộ Viễn.
Nếu lí do chỉ là vì cục rác tộc Munch thì quá khó tin.
Theo quy định tại điều 275 của《 Luật đế quốc》: Trên lãnh thổ nước Sallylandfar, ở nơi được trường kiếm của trùng thần che chở, dù là trùng cái nào cũng không được gây thương tích cho trùng đực."
Tuy rằng Wenger không bị thương nặng nhưng từ trước đến nay gã luôn có thù tất báo, nếu dùng thế lực gia tộc tạo áp lực lên quân đội thì một trùng cái mất trí nhớ không có chống lưng như Lộ Viễn nhẹ thì bị phạt roi đuổi đến hành tinh hoang, nặng thì bắn chết.
Tóm lại dù sao cũng không có kết quả tốt.
Justu nghĩ đến đây thì đôi mày hẹp dài không khỏi