Kiểu gì cũng bị bắt vài ngày, đánh đã tay trước rồi tính sau.
Hành động của Lộ Viễn quá bất ngờ đến mức những quân thư đứng gần cũng không kịp phản xạ, đến khi bọn họ bừng tỉnh thì Wenger đã bị đập ra bã quỳ rạp trên đất, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, tư thái quý tộc cao ngạo bị Lộ Viễn đấm tan thành mây khói.
Nếu một trùng đực hiếm hoi có độ tinh khiết máu đatj 40% xảy ra chuyện ở đây thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Quân thư hoảng hốt vứt chuyện bắt Lộ Viễn ra sau đầu, vội vã chạy đến xem tình trạng của Wenger.
"Các hạ! Ngài không sao chứ các hạ?!"
"Không ổn, Wenger các hạ hôn mê rồi, gọi cấp cứu nhanh lên!"
Có thể tưởng tượng được đại sảnh đăng ký hỗn loạn đến mức nào.
Khi thư hầu của Wenger nghe nói hùng chủ nhà mình gặp chuyện không may bèn làm ầm với quân thư canh gác đòi vào trong đẩy tình hình náo loạn lên đến đỉnh điểm.
"Sao bên ngoài ầm ĩ quá vậy?"
Cuối hành lang lầu hai có một phòng hồ sơ, thượng tướng Saffir vốn đang sàng lọc hồ sơ học viên ở bàn bàn việc thì loáng thoáng nghe tiếng ồn ào bên ngoài bèn nhíu mày.
Bốn ngôi sao trên quân trang của hắn cực kỳ quen thuộc, chính là trùng cái trung niên từng xuất hiện bên ngoài phòng bệnh Lộ Viễn.
Justu đang ngồi ở sofa đối diện cúi đầu lật xem tạp chí quân sự, nghe vậy khẽ cười một tiếng không thèm ngẩng đầu trả lời: "Thượng tướng Saffir, cược 10 tinh tệ với ngài, chuyện ồn ào như vậy kiểu gì cũng liên quan đến trùng đực."
Thượng tướng Saffir thở dài bất lực: "Thất điện hạ......."
Justu ngắt lời ông: "Xin viện trưởng đừng xưng hô như vậy, ở học viện Badelaire thì ngài là người đứng đầu."
"Được rồi," thượng tướng Saffir đành sửa lại, "Justu, cháu đừng đoán chắc vậy."
Rõ ràng Justu không đồng tình, anh đứng lên khỏi sofa ra dấu mời với thượng tướng Saffir: "Ngài vẫn luôn lạc quan như thế, nếu đã vậy chúng ta ra ngoài xem tình hình đi."
Tầng hai có tầm nhìn khá bao quát, vì vậy khi thượng tướng Saffir và Justu rời khỏi phòng hồ sơ, đập vào mắt họ là cảnh gà bay chó sủa ở tầng một.
Đội cấp cứu vừa nhận được cuộc gọi khẩn cấp đã ba chân bốn cẳng chạy tới đang đỡ Wenger hôn mê lên cáng, đám đông vây xem thi nhau mở thiết bị đầu cuối quay đăng Mạng Sao, quân thư canh gác vừa phải hối hả giữ trật tự vừa phải ngăn đám đông quay lén.
Tất cả vẽ nên một cảnh hỗn độn hổ lốn.
Thượng tướng Saffir nheo mắt, chợt cảm thấy Wenger đang nằm trên cáng hơi quen quen: "Là thằng nhóc gia tộc Munch à?"
Justu cười trên đau khổ của người khác: "Là cục "phiền phức" của gia tộc Munch."
Đúng lúc này có một quân thư chạy lên báo tin, y thấy thượng tướng Saffir thì vội chào kiểu quân đội, gấp gáp kể lại chuyện vừa xảy ra rồi cuối cùng áy náy tự trách nói: "Rất xin lỗi thưa thượng tướng, là chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, không kịp bảo vệ Wenger các hạ khi có nguy hiểm."
Thượng tướng Saffir nghe kể có trùng cái đánh trùng đực không khỏi kinh ngạc trong giây lát, đáng lẽ chuyện vô lý như vậy chỉ có thể xảy ra ở quý tộc phương bắc, nơi tôn sùng trùng cái: "Trùng cái ra tay kia đâu?"
Quân thư chỉ Lộ Viễn đang ở dưới lầu nói: "Chúng tôi không dám tự xử lý nên chỉ tạm còng cậu ta lại."
Khi thượng tướng Saffir và Justu thấy người tóc đen mắt đen dưới lầu kia, đồng tử của họ thoáng chốc co lại, rõ ràng là họ không ngờ sẽ gặp Lộ Viễn ở nơi như thế này.
Không rõ thượng tướng Saffir nghĩ gì mà nhíu mày trầm ngâm một lát rồi quyết đoán mở miệng: "Tạm thời đưa cậu ấy vào phòng thẩm vấn đi, tôi tự thẩm vấn, trước đó cho dù là trùng nào cũng không được thả cậu ấy đi."
Justu nghe vậy hơi hoảng, anh không ngờ thượng tướng Saffir sẽ tự thẩm vấn.
Dù sao tội đánh trùng đực này cũng không nhẹ, đặc biệt khi đối phương còn là trùng đực quý tộc, nếu Lộ Viễn thật sự bị bắt đi thẩm vấn thì bị phạt vài chục roi đã xem như nhẹ tay.
Thấy thượng tướng Saffir xoay người đi đến phòng thẩm vấn, Justu lập tức đuổi theo ông, không biết suy nghĩ thế nào mà chủ động mở miệng: "Thượng tướng, mấy chuyện như thẩm vấn này sao có thể để ngài tự làm được, dù sao cũng chỉ là một trận ẩu đả nho nhỏ, cháu rất sẵn lòng cống hiến sức lực giúp đỡ ngài."
Nghe vậy thượng tướng Saffir dừng chân quay lại nhìn học trò xuất sắc nhất của mình này, ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu nội tâm anh: "Đề nghị nghe khá hấp dẫn đấy nhưng tôi sợ cậu vào phòng thẩm vấn sẽ phát cho cậu ta huy chương danh dự rồi cúc cung tận tụy mở rộng cửa mời cậu ta rời đi, nếu là thế thì thôi."
Ông vững tin Justu sẽ làm vậy vì đối phương luôn ngang bướng đi ngược đạo lý như thế.
Justu cười cười nhún vai, phong thái ưu nhã thong dong khắc tận sâu trong xương anh, khác hẳn với vẻ giàu sang phù phiếm mạ vàng của Wenger: "Sao lại thế được, cháu chỉ muốn giúp đỡ ngài thôi."
Thượng tướng Saffir từ chối, ông không biết Justu quen Lộ Viễn nên chỉ nghĩ Justu muốn chọc tức gia tộc Munch: "Sau này sẽ có cơ hội nhưng bây giờ tôi không để cậu nhúng tay vào chuyện này được.
Justu điện hạ, trước khi cánh cứng, ngài không thể đối đầu với tộc Munch."
Vua như mây bay, dòng quan như núi, câu này dù ở thời đại nào cũng áp dụng được.
Trùng đế vừa lên ngôi cần có quý tộc lâu đời ủng hộ.
Hiện tại đám quý tộc phương bắc đang ngo ngoe rục rịch lặng lẽ quan sát, nếu Justu muốn tranh cái ghế trùng đế thì càng không thể xung đột đến những gia tộc lớn đó.
Thượng tướng Saffir nói xong xoay người đi đến phòng thẩm vấn để lại Justu đứng tại chỗ nhăn mày.
Trong lúc đó, Lộ Viễn đã thành công tự tống mình vào phòng thẩm vấn.
Hắn chẳng phải người tốt hoàn toàn nhưng cũng không phải người xấu hoàn toàn, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà từ nhỏ đến lớn hắn thường xuyên gây gổ với người khác, hắn vốn đã có tiếng xấu nên do vậy mà càng xấu hơn.
Lộ Viễn không thèm quan tâm.
Vì giờ hắn có hối hận cũng đã trễ rồi, máu nóng vọt nên não thường chỉ cần giây lát là xong.
Trong khi Lộ Viễn nằm dài trên bàn, dửng dưng nhíu mày tự hỏi lát nữa mình sẽ bị phạt tiền hay