Chương 02: Khi làm chuyện giường chiếu phải kêu làm sao
Trong phòng ánh nến nhẹ nhàng lay động, điểm xuyết trong đôi mắt mang ý cười của Biên Trọng Hoa nhìn có chút tà khí.
Kỳ Từ nhìn nụ cười kia bỗng nhiên tâm thần bất định, lưng rét run từng hồi, nghĩ lại đêm nay nếu không qua được cửa mị độc cổ này thì sáng mai phải chết, đằng nào cũng chết thì còn lo gì sớm hay muộn, nghĩ vậy y dần bình tĩnh lại rồi hỏi: "Ngươi gϊếŧ người à?"
Biên Trọng Hoa cầm ấm trà trên bàn rót vào chậu đồng đặt trên giá gỗ ở góc phòng, không nhanh không chậm rửa sạch máu tươi trên tay: "Người? Lần này ta không gϊếŧ người."
Kỳ Từ: "Vậy máu này ở đâu ra?"
Biên Trọng Hoa cầm vải trắng cạnh giá gỗ lau sạch tay, sau đó tưới chậu nước pha máu lên bồn hoa lan trong phòng: "Ngươi cũng biết thế gian này có quỷ, có yêu, có người, kẻ có nhân tính, yêu tính đều làm nhiều việc ác, đã......"
Kỳ Từ ngắt lời hắn: "Ngươi là đại nam nhân mà sao giải thích lằng nhằng văn vẻ vậy chứ? Nói thẳng mình là đồng bóng không nhanh hơn à?"
"Ta là sát......"
"Sát cái bép, không phải là......"
Lời còn chưa dứt thì ánh mắt Biên Trọng Hoa chợt run lên, hắn bổ nhào tới xô ngã Kỳ Từ lên giường, một tay bịt miệng y, còn dùng thân mình đè y xuống.
Nửa người trên của Kỳ Từ gần như trần trụi, lưng va phải mép giường kêu lên một tiếng đau đớn, y còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe thấy ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân và tiếng đổ vỡ, xem ra chuyện ở phòng sát vách đã bị phát hiện.
Biên Trọng Hoa nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, bỏ bàn tay che miệng Kỳ Từ ra rồi bảo y: "Ngươi kêu lên đi."
Kỳ Từ trừng to mắt: "Cái gì? Kêu gì cơ?"
Biên Trọng Hoa nói: "Kêu giống như khi làm chuyện trên giường ấy."
Kỳ Từ: ".... Ta làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao...... Mẹ nó chứ làm sao biết kêu? A!"
Biên Trọng Hoa vội vàng véo mạnh eo Kỳ Từ, y bị đau kêu lên một tiếng.
Biên Trọng Hoa nói: "Đúng đúng đúng."
Kỳ Từ: "?? Đúng cha ngươi ấy, sao ngươi không tự véo mình đi?"
Nói xong Kỳ Từ không cam lòng yếu thế, đưa tay véo Biên Trọng Hoa chẳng chút lưu tình.
Hai người cứ thế véo qua véo lại, ai cũng kêu thảm hệt như đang làm chuyện kia.
Người bên ngoài vốn định xông thẳng vào phòng hỏi thăm một phen, đứng ngoài lắng nghe một hồi thì bỏ đi.
"Được rồi!" Biên Trọng Hoa nghe tiếng bước chân đi xa dần liền đè tay Kỳ Từ không cho y tiếp tục véo hắn, "Ra tay nặng quá nhỉ."
Kỳ Từ trợn mắt trừng một cái: "Ngươi cũng thế mà."
Biên Trọng Hoa nhổm dậy khỏi người Kỳ Từ, ngồi một bên xoa cánh tay và cổ tay, Kỳ Từ cũng đứng lên chậm chạp sửa sang quần áo, Biên Trọng Hoa nhìn y, thân thể Kỳ Từ trắng nõn như tuyết như ngọc, chỉ là trên người máu bầm đỏ tía, vết roi rướm máu chồng chất lên nhau nhìn rất chướng mắt.
Biên Trọng Hoa nói: "Biết rõ đêm nay phải tiếp khách mà tú bà còn đánh ngươi thành thế này, lỡ làm khách mất hứng thì sao?"
Kỳ Từ: "Không phải có du͙ƈ vọиɠ là được rồi sao, còn nói cái gì hài lòng hay không, chẳng lẽ gặp mặt một lần thì ta có thể khiến người khác thương xót hay sao? Người đã tới chỗ này cũng đâu có lòng thương hại gì, ta tự thấy mình vẫn còn may mắn chán, nghe nói khách quen là Tiền lão gia đại địa chủ thành Đông mỗi lần tới đây đều phải chơi chết một người mới chịu đi...... Khoan đã, ta nhớ Tiền lão gia kia ở ngay sát vách mà nhỉ?"
Biên Trọng Hoa cười cười: