Chương 3: Để sống sót ngươi ráng nhịn đau một chút
Khi Biên Trọng Hoa nghiêng người áp đảo Kỳ Từ trên giường, hắn cảm nhận được người dưới thân đang phát run, Biên Trọng Hoa cười nói: "Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm à? Sao thế? Giờ biết sợ rồi?"
Kỳ Từ mắng: "Sợ ông nội ngươi, ngươi đè lên vết thương của ta! Ta bị đau nên mới thế!"
Biên Trọng Hoa nói: "Toàn thân ngươi đều là máu bầm, ta đâu còn cách nào?"
Kỳ Từ đau không chịu nổi, hôm qua y vừa bị đánh mấy roi, những vết thương trước kia khó khăn lắm mới khép lại, Biên Trọng Hoa đè lên khiến vết thương nứt ra chảy máu, Kỳ Từ nghĩ ngợi rồi đẩy Biên Trọng Hoa ra, xoay mình ngồi lên người hắn.
Biên Trọng Hoa nằm trên giường nhìn người ngồi trên thân, hai tay khoanh lại tỏ vẻ kháng cự: "Ta không thích tư thế này."
Kỳ Từ nhụt chí lại leo xuống người hắn, nằm một bên ủ rũ nói: "Chết đi là xong!"
Biên Trọng Hoa mỉm cười nghiêng người sang, chống tay bên đầu y: "Để sống sót ngươi ráng nhịn đau một chút."
Kỳ Từ gật đầu cam chịu, nhắm mắt giả chết.
Biên Trọng Hoa ung dung kéo áo gấm trên người Kỳ Từ, tò mò hỏi một câu: "Sao ngươi lại trôi giạt đến bước đường này?"
Kỳ Từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu mới nói: "Ta không biết phụ thân là ai, mẫu thân ta dịu dàng thiện lương, tri thư đạt lễ, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau trong thành nhỏ ở biên thuỳ Bắc Cương, nhưng năm ta mười hai tuổi thì mẫu thân bị bệnh qua đời, thế là ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, vì ta biết đọc sách viết chữ nên thỉnh thoảng có người ở quê nhờ ta viết thư rồi trả chút tiền, tuy khốn khó nhưng ta vẫn sống nổi, sau đó......"
Nói giữa chừng trong mắt Kỳ Từ đột nhiên dâng lên lửa giận, y siết chặt tay thành nắm đấm, không nói tiếp nữa, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, Kỳ Từ hít sâu một hơi, chợt thấy trên người có chút kỳ lạ nên cúi đầu xem xét: "...... Ngươi, ngươi, ngươi làm gì vậy?"
Biên Trọng Hoa buông tay ra cười: "Ta làm gì?"
Vừa rồi bị Biên Trọng Hoa lôi kéo, áo gấm trên người Kỳ Từ chẳng những không cởi ra mà trái lại còn trở nên chỉnh tề, Kỳ Từ ngồi dậy hỏi: "...... Ngươi có đam mê kỳ quái gì hay sao? Muốn ta mặc quần áo à?"
Biên Trọng Hoa hời hợt nói: "Đam mê thì không có, chỉ là không hứng thú với ngươi thôi."
Kỳ Từ mím môi trừng mắt nhìn Biên Trọng Hoa, vẻ mặt cực kỳ chật vật nhưng cuối cùng không nói gì mà nằm vật xuống, đáy mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, bất đắc dĩ cười thành tiếng, thì thào vài câu: "Bỏ đi bỏ đi......"
Biên Trọng Hoa chống đầu nằm nghiêng bên cạnh y cười nói: "Cái gì bỏ đi, ta không hứng thú với ngươi cũng đâu có nghĩa là ta không giúp ngươi giải cổ."
Kỳ Từ quay đầu: "Ngươi......"
Lời còn chưa nói hết thì Kỳ Từ đã bị Biên Trọng Hoa nắm cằm bịt kín môi.
Kỳ Từ lập tức cảm giác được máu trong người đang sôi trào,