Chương 72: Phòng chật hẹp chỉ đặt một chiếc giường nhỏ xíu
Biên Trọng Hoa hỏi thăm thôn dân: "Xin hỏi Dược bà bà mà ngươi nói là đại phu trong thôn sao?"
Thôn dân đáp: "Đúng vậy! Dược bà bà là người duy nhất biết y thuật trong thôn chúng ta, rất lợi hại, thương tích hay bệnh tật gì cũng chữa được, chỉ tiếc là không có con cái đỡ đần."
Đang khi nói chuyện thì ba người đã đến bên hồ, lúc nãy trên sườn cốc nhìn xuống chỉ thấy hồ nước tĩnh mịch sâu thẳm, giờ đứng bên hồ mới thấy rộng mênh mông.
Ở khu rừng ven hồ có một ngôi nhà gỗ lợp mái tranh, hàng rào vây quanh sân nhỏ, trong sân có mấy con gà mái đang mổ thóc, còn có lò nấu thuốc sôi ùng ục tỏa khói nghi ngút.
Thôn dân đẩy cổng hàng rào gọi: "Dược bà bà, có người bị thương, ngươi mau đến xem này."
Trong nhà có tiếng bước chân đi ra, đó là một bà lão tóc bạc trắng xoá, lưng hơi còng, dù mặt mũi nhăn nheo nhưng dáng người rắn rỏi, bà vừa đi ra vừa lớn tiếng hỏi: "Ai ai ai bị thương, có phải là Nhị Oa của Vương gia không? Đã bảo hắn đừng leo lên cây cao hái quả mà không nghe, bị ngã rồi đúng không?"
Thôn dân bật cười: "Ha ha ha! Bà bà ngày nào cũng nói tiểu tử Vương gia kia bị ngã, hắn mà không ngã thì thật có lỗi với ngươi! Nhưng lần này không phải Nhị Oa của Vương gia bị thương, ừm, hai vị này đến từ kinh thành, nói mình bị thương, ngươi xem thử cho họ đi."
"Đến từ kinh thành?" Dược bà bà lẩm bẩm rồi nhìn Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa khựng lại, lúc đầu hắn chỉ muốn tìm chút dược liệu chứ không định gặp đại phu, nhưng việc đã đến nước này không xem bệnh thì lại phụ lòng tốt của người ta. Thôn dân hỏi: "Bà bà có cần giúp gì không? Lần trước nóc nhà sửa xong còn bị dột không?"
Dược bà bà xua tay: "Không có, hết dột rồi."
Thôn dân lại nói: "Hai vị công tử, ta về trước đây, các ngươi chữa xong vết thương thì có thể ở trọ nhà bà bà một đêm."
Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa tạ ơn thôn dân rồi từ biệt hắn.
"Vào đi vào đi, để xem chỗ nào bị thương." Dược bà bà vẫy tay gọi hai người theo bà vào nhà.
Vừa vào cửa liền trông thấy sảnh ngoài bừa bộn, thảo dược và dụng cụ bày đầy khắp nơi, còn có đủ loại chai lọ lỉnh kỉnh, trong phòng tỏa ra mùi thảo dược không nồng lắm, từ sảnh ngoài đi vào trong là hai gian phòng ngủ, một gian cho bà bà còn gian kia cho bệnh nhân.
Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất là vách tường.
Trên bức tường nhà gỗ này vẽ một bức tranh thủy mặc, trong tranh có một con vật kỳ lạ đầu rồng đuôi cá như đang đánh nhau với một yêu vật khác, hiện lên khí thế oai hùng dũng mãnh quả thực khiến người ta khó lòng rời mắt.
Biên Trọng Hoa và Kỳ Từ dán mắt vào bức tranh trên tường hồi lâu.
"Ngươi biết tranh này vẽ gì không?" Kỳ Từ tò mò hỏi Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm bức tranh kia rồi lắc đầu.
"Đây là truyền thuyết liên quan tới hồ chôn rồng." Dược bà bà thấy hai người nhìn đến xuất thần thì giải thích.
"Hồ chôn rồng." Cái tên này quả thực làm người ta kinh ngạc, Kỳ Từ bất giác lẩm nhẩm mấy lần.
"Ầy." Dược bà bà chép miệng nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ, "Đây chính là hồ chôn rồng."
"Sao lại đặt tên như vậy?" Biên Trọng Hoa hỏi.
"Đều do bức tranh này mà ra." Dược bà bà chỉ vào con vật đầu rồng đuôi cá trong tranh, "Theo truyền thuyết thì Đông Hải có núi Độ Sóc còn gọi là Quỷ Vực, bên trong có đủ loại tà vật quỷ quái muốn thoát ra gây họa nhân gian đồ thán sinh linh, vì vậy cứ mỗi chín trăm năm sẽ có một Long tử vào Quỷ Vực ngăn chặn yêu vật, trong tranh chính là Long cửu tử Ly Vẫn, hay còn gọi là Thần Đồ Úc Lũy, nói cách khác sau khi hắn vào Quỷ Vực thì sẽ đánh thức thần giữ cửa Quỷ Vực, có thần giữ cửa sẽ không cần lo yêu vật Quỷ Vực thoát ra gây họa cho nhân gian nữa."
Dược bà bà vừa nói