Chương 73: Ta có chuyện phải nói với ngươi, tuyệt đối không thể để người khác nghe
Biên Trọng Hoa cười: "Xem ra lại phải ủy khuất Vương gia chen chung giường với ta rồi."
Kỳ Từ che miệng ho nhẹ một tiếng: "Ủy khuất hay không ủy khuất gì chứ, Biên đại nhân cứ đùa, huống hồ mùa đông giá lạnh chen chung mới ấm."
Nhưng lại có vấn đề khác, không phải Kỳ Từ chưa từng ngủ chung giường với Biên Trọng Hoa, quan trọng là giường phải đủ rộng mới được.
Giường kia cực nhỏ, hai đại nam nhân ngủ chung dù có nằm nghiêng cũng chỉ có thể dựa sát vào nhau.
Hai người nằm xuống, Biên Trọng Hoa ngủ phía trong giường còn Kỳ Từ ngủ phía ngoài, vì sợ lấn chỗ Biên Trọng Hoa nên gần nửa người Kỳ Từ nằm nhô ra khỏi giường, toàn thân co quắp cẩn thận từng li từng tí.
Kỳ Từ đang cố duy trì tư thế cứng ngắc của mình thì chợt cảm thấy có sợi tóc rơi xuống trên cổ.
Thì ra Biên Trọng Hoa nhích lại gần.
Biên Trọng Hoa cong mắt, chẳng biết có phải cố ý hay không mà kề vào tai Kỳ Từ nói khẽ: "Vương gia, đắc tội."
Kỳ Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Biên Trọng Hoa ôm eo kéo vào ngực, sau lưng lập tức dán sát lồng ngực Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tuy làm thế này là sai cấp bậc lễ nghĩa nhưng dù sao cũng ngủ thoải mái hơn, xin Vương gia chấp thuận."
Kỳ Từ ấp úng lên tiếng, tay chân không biết để vào đâu, ánh mắt nhìn loạn xạ khắp phòng muốn che giấu nội tâm bối rối và rung động, cuối cùng chú ý đến một bức tranh lụa treo trên tường.
Biên Trọng Hoa cong mắt nói: "Vương gia không trách tội ta thì xem như Vương gia đã ngầm cho phép, vậy ta tắt nến đây."
Nói xong hắn khẽ bóp quyết, định dùng luồng gió trong tay áo dập tắt ngọn nến trên bàn.
"Khoan khoan!" Kỳ Từ chợt kêu lên.
Biên Trọng Hoa còn tưởng Kỳ Từ để ý nên trong lòng thoáng hụt hẫng, nhưng lại thấy Kỳ Từ đập mình một cái rồi kinh ngạc chỉ vào tranh lụa trên tường: "Ngươi xem bức tranh kia kìa."
Biên Trọng Hoa nhìn theo hướng Kỳ Từ chỉ thì thấy nét vẽ của bức tranh trên tường và bức tranh ngoài phòng tương tự nhau, trong tranh là một nữ tử ôn nhu hiền thục ôm đứa bé, Biên Trọng Hoa nhìn kỹ nhưng không phát hiện điều gì khác thường, đang định hỏi Kỳ Từ thì chợt nhìn thấy tên người vẽ, hai mắt đột ngột mở to.
Dưới góc phải tranh lụa có một cái tên cực nhỏ được viết ngay ngắn.
Kỳ Như Lan.
Chính là tên mẫu thân Kỳ Từ.
Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa kinh ngạc ngồi bật dậy.
Biên Trọng Hoa bấm quyết niệm chú, tranh lụa từ trên tường rơi xuống bay vào tay hắn, Biên Trọng Hoa đưa cho Kỳ Từ: "Ngươi xem có giống nét vẽ của mẫu thân ngươi không?"
Kỳ Từ cầm tranh tỉ mỉ xem xét, nói không chắc lắm: "Giống nhưng vẫn phải so sánh mới dám chắc được, ta có đem theo tranh của mẹ ta ở Bắc Cương để trên xe ngựa, sáng mai đi tìm rồi so sánh hai bức xem."
Biên Trọng Hoa nói: "Ngay giờ luôn đi."
Dứt lời hắn lại bấm quyết niệm chú, chưa đầy nửa khắc sau một bức tranh từ ngoài cửa sổ yên lặng bay vào.
Kỳ Từ vội vàng đặt hai bức tranh gần nhau.
Vừa so sánh thì quả nhiên liếc qua thấy ngay, Biên Trọng Hoa không cần Kỳ Từ khẳng định cũng nhìn ra hai bức tranh này do cùng một người vẽ.
Hai người bất giác liếc nhau.
"Chuyện này......" Kỳ Từ lúng túng nói không nên lời.
"Đừng hoảng hốt, sáng mai hỏi Dược bà bà chắc sẽ biết rõ nguyên do thôi, có lẽ năm xưa mẹ ngươi trốn đến phía Bắc từng đặt chân đến thôn này." Biên Trọng Hoa trấn an.
Kỳ Từ gật đầu, tâm tình phức tạp cất hai bức tranh đi.
Đột nhiên tìm được tranh vẽ của mẹ mình ở một thôn trang xa xôi, sự trùng hợp kỳ lạ này khiến người ta không khỏi rùng mình, trong lòng Kỳ Từ băn khoăn nên cả đêm mơ màng ngủ không ngon, cảm thấy ngoài nhà dường như có mưa.
Mưa rơi không theo quy luật nào xuống đất, mặt hồ và cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách làm Kỳ Từ chìm vào trong mộng.
Ai ngờ y lại đột ngột tỉnh giấc vì đau.
Vết bớt trên ngực đầu tiên chỉ đau như bị kim đâm, sau đó hệt như bị lưỡi dao đâm