Hoàng Dương Vũ!
Kiều Giang cầm ô chạy đến thì thấy Hoàng Dương Vũ trong tình trạng như vậy thì vội vàng muốn đỡ hắn dậy.
Ai ngờ, hắn vẫn còn chút tỉnh táo mà gỡ tay của cô ra.
- Anh làm cái gì vậy hả? Muốn ở đây để sét đánh chết sao?
- Nếu như anh đứng dậy thì em sẽ không tha thứ cho anh… Anh… Không thể…
- Giờ này là giờ nào rồi mà anh lại còn có cái suy nghĩ ấy.
Anh…
Kiều Giang còn chưa nói xong thì Hoàng Dương Vũ đang buông thõng tay gục xuống rồi.
Lúc này, Hàn Bắc Tư và vài bác sĩ vội vàng từ bên trong chạy ra, đỡ Hoàng Dương Vũ lên giường bệnh rồi đẩy vào bên trong.
Vừa vào đến đại sảnh, Hàn Bắc Tư vội tiến hành kiểm tra ngay tình trạng cơ thể cho Hoàng Dương Vũ.
Vị bác sĩ bên cạnh cũng tỏ ra rất sốt ruột.
- Tim có dấu hiệu ngừng đập.
Mau, lấy ống thở ôxi ra, chuẩn bị phòng cấp cứu khẩn cấp!
Kiều Giang từ lúc đó đến giờ cứ như người thất thần.
Cô đứng đó nhìn các bác sĩ đẩy Hoàng Dương Vũ đi.
Mãi lúc sau mới định thần lại đuổi theo.
Hàn Bắc Tư không ngờ Hoàng Dương Vũ lại liều mạng như vậy.
Nếu hôm nay anh mất đi người bạn này thì chắc cả đời này anh sẽ phải hối hận mất.
- Bác sĩ Hàn, tình trạng của bệnh nhân quá mức nguy cấp rồi…
- Bằng mọi giá phải cứu được cậu ấy… Bằng mọi giá…
Bên ngoài phòng cấp cứu, Kiều Giang chỉ có thể ngồi đó chờ đợi.
Tư Lâm lúc này cũng chạy đến, thấy Kiều Giang ở đó thì vội hỏi.
- Kiều Giang, sao cô lại ở đây? Hoàng Tổng đâu? Đến giờ anh ấy uống thuốc rồi mà lại quên thuốc ở văn phòng…
- Anh ấy… Đang ở trong đó.
Tư Lâm ngẩng đầu lên nhìn thấy biển hiệu của căn phòng trước mắt mà hai tay bất giác đánh rơi lọ thuốc xuống đất.
Theo như trí nhớ của anh ta thì cảnh tượng này dường như đã xuất hiện vào trong tâm trí vào 4 năm trước.
Hôm ấy, Hoàng Dương Vũ như thường lệ đi thăm mộ của Kiều Giang.
Có điều, trên đường trở về, hắn bị tai nạn rất nghiêm trọng.
Cuộc phẫu thuật diễn ra 5 tiếng đồng hồ mới xong.
Vì vụ tai nạn năm đó mà sức khỏe của Hoàng Dương Vũ trở nên vô cùng tồi tệ.
Thậm chí, hắn còn phải nằm liệt giường 1 năm trời.
Tư Lâm biết là Hoàng Dương Vũ luôn muốn chuộc lỗi với Kiều Giang.
Nhưng thực chất, năm đó không phải là hắn cố ý bỏ cô lại.
Đến cả người ngoài cuộc như Tư Lâm cũng cảm thấy những gì Hoàng Dương Vũ trải qua như vậy là không đáng chút nào.
Hắn có lỗi khổ riêng…
Đúng 5 tiếng đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng, Hàn Bắc Tư mới từ từ đi ra ngoài.
Tâm trạng của anh ta vô cùng nặng nề.
Thậm chí khi anh ta thoát khẩu trang ra, ai cũng có thể nhìn thấy rõ sự mệt mỏi và phờ phạc hiện rõ trên mặt anh ta.
- Hoàng Tổng sao rồi?
Không phải là Kiều Giang mà là Tư Lâm là người đầu tiên hỏi đến sức khỏe của Hoàng Dương Vũ.
Hàn Bắc Tư không nhịn được mà đi đến chỗ của Kiều Giang chất vấn.
- Sao cô không hỏi tình trạng của Hoàng Dương Vũ ra sao rồi? Không p[phải vì cô mà cậu ta thành ra như vậy sao?
- Nhưng anh ta đâu có chết đâu!
Câu nói lạnh lùng của Kiều Giang khiến cho cả Hàn Bắc và Tư Lâm đều nhìn cô bằng con mắt như không tin được.
Cuối cùng Hàn Bắc Tư tức giận nắm chặt lấy kIều Giang mà kéo cô đi.
Tư Lâm muốn cản lại nhưng mà lại bị anh ta đẩy ra.
- Hàn Bắc Tư, anh bị điên sao? Thả tay cả tôi ra!
Dù cho Kiều Giang có nói gì thì Hàn Bắc Tư cũng giữ thái độ kiên định không chịu buông tay.
Anh ta kéo cô ra bãi đỗ xe rồi nhét cô vào trong ô tô của mình.
Sau đó anh ta vòng qua bên kia khởi động xe rời đi.
Trên đường, Hàn Bắc Tư phóng rất nhanh.
Cũng may là bây giờ trời vừa mới hửng sáng nên không có nhiều xe mấy.
Kiều Giang tưởng Hàn Bắc Tư sẽ