Những gì mà Hàn Bắc Tư nói cứ vang vọng bên tai của Kiều Giang.
Cô thật sự sai rồi sao?
Bao năm qua, cô cứ cho rằng chính bản thân mình bị lừa dối, nhưng thật ra thì Hoàng Dương vũ không có lừa cô.
Hắn thật sự không có lừa cô…
Những gì mà Hoàng Dương vũ trải qua còn khủng khiếp hơn cả cô rất nhiều.
Vậy mà cô cứ một mực hận hắn.
- Thiếu phu nhân, cô uống nước đi…
Đã 6 năm rồi, tất cả những người giúp việc có mặt ở đây đều vẫn như xưa.
Có điều, họ có vẻ đã già đi theo thời gian.
Hàn Bắc Tư khi nói xong liền bỏ cô ở lại đây rồi rời đi.
Chỉ còn lại Kiều Giang ở lại trong căn phòng quen thuộc này gặm nhắm nỗi đau.
Quản gia cũng rất vui mừng thì vị thiếu phu nhân của biệt thự đã quay trở về.
Bao năm qua, cũng chính ông đã tận mắt nhìn thấy những điều không hay xảy ra với Hoàng Dương Vũ khi cô không có ở đây.
- Quản gia, sao mấy căn phòng này… Lại có vẻ như không hề thay đổi gì hết vậy?
- Thiếu phu nhân, đây đều là ý của Hoàng Tổng muốn như vậy,.
Không chỉ mỗi căn phòng này đâu, tất cả mọi ngóc ngách trong biệt thự đều giữ nguyên như vậy.
Nếu đồ vật nào bị hỏng thì phải lập tức tìm đồ vật giống hệt thay thế vào.
- Vì cái gì mà anh ấy lại có cái suy nghĩ thế chứ?
- Thiếu phu nhân, cô nhận ra sao?
- Nhận ra?
- Hoàng Tổng làm tất cả như vậy đều cho rằng ngày nào đó cô sẽ trở lại.
Ngài ấy không muốn bất cứ cái gì cô chạm vào đều biến mất.
Tôi thấy ngài ấy rất yêu cô.
Đúng vậy, Hoàng Dương Vũ rất yêu cô.
Mọi người ai cũng có thể nhìn thấy hắn yêu cô.
Nhưng cô lại không hề hay biết điều đó.
Kiều Giang thở dài rồi đứng dậy đi xem xét hết tất cả mọi thứ trong biệt thự một lượt.
Quả đúng như lời của quản gia nói.
Tất cả mọi thứ đều rất giống với 6 năm trước đây.
Đến khi cô mở cánh cửa thư phòng ra thì thấy bên trong có một thứ gì đó rất lạ.
Chính xác là trong thư phòng có một bức ảnh lớn được treo ngay ngắn trên tường.
Đó chính là bức ảnh cưới của cô và Hoàng Dương Vũ.
Nhớ lại năm đó cô và Hoàng Dương vũ đi chụp ảnh cưới.
Rõ ràng là cô vì tức nên đã cho hắn ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ ở chỗ nhà thiết kế.
Nhưng không vì vậy mà hắn rời đi mà vẫn kiên nhẫn đợi cô đến cho bằng được.
Tuy rằng đám cưới của hai người được coi là bí mật, chỉ những người thân hai bên gia đình tham gia nhưng có vẻ Hoàng Dương vũ vẫn giữ tất cả các lễ nghi phải thực hiện.
Thậm chí hắn còn gìn giữ những tâm tấm hình của hai người còn kỹ hơn cả cô nữa.
Sau khi đi vòng quanh biệt thự một hồi, Kiều Giang liền bắt một chiếc taxi đến bệnh viện luôn.
Trước tiên cô đi đến phòng bệnh của Tiểu Phong, xem thằng bé đã dậy chưa rồi giúp thằng bé làm vệ sinh cá nhân.
Mua thêm mấy phần cháo cho thằng bé nữa.
- Mẹ, sao hôm nay chú lại không đến nhỉ? Con chờ chú ấy từ sáng rồi…
- Chắc chú ấy bận việc nên không đến được.
Khi nào chú rảnh thì chú sẽ đến chơi với con thôi.
- Ước gì chú ấy là ba của con thì tốt…
- Ừm…
Thực ra đấy chính là ba ruột của con đấy nhóc.
Ngay cả Tiểu Phong cũng có cảm tình với Hoàng Dương Vũ thì cô không còn gì để nói nữa.
Ai cũng nhận thấy hắn tốt, duy chỉ có cô hiểu lầm hắn mà thôi.
Xong việc bên chỗ Tiểu Phong xong, Kiều Giang liền đi đến chỗ của Hoàng Dương Vũ muốn xem hắn ra sao.
Cô phải dò hỏi y tá mãi thì thì mới biết Hoàng Dương Vũ đã được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt số 3.
Mà căn phòng số 3 đó nằm ngay cạnh phòng bệnh của Tiểu Phong.
Khi cô mở cửa đi vào thì không có thấy ai ở bên trong.
Còn Hoàng Dương Vũ chắc vừa mới tỉnh dậy,