Vĩnh Gia Đế nhíu chặt mi:
- "Nếu là muội muội có cái gì không hay xảy ra, các ngươi đều để lại đầu ở đây đi!"
Đế vương ngang ngược lên, không cần cùng những người phía dưới nói nhiều đạo lý.
Thấy bệnh tình muội muội hung hiểm như vậy, trong lòng Vĩnh Gia Đế liền khó chịu đến nỗi cơm cũng ăn không vô.
Tưởng tượng đến việc vì sao muội muội sẽ bệnh lợi hại đến mức như vậy, tin tức chiến thắng mới thu được từ biên quan khiến trong lòng hắn vui sướng, giờ không còn sót lại chút gì.
Vĩnh Gia Đế còn cảm thấy Bảo Lạc lúc vừa mới sinh ra, quốc sư từng nói qua Bảo Lạc sinh ra là người mang tới phúc khí, vận mệnh của nàng cùng với vận mệnh quốc gia là cùng một nhịp thở.
Cho nên, khi nàng sinh ra không lâu, tiên đế lúc trước mắt thấy bệnh tình lợi hại đến như vậy, sợ rằng sẽ nhanh chóng phải buông tay nhân gian thì đùng cái lại được tốt hơn, cùng lúc đó, Bảo Lạc nguyên bản thân thể còn tính là khỏe mạnh, bỗng nhanh chóng trở nên hư nhược.
Khi đó, Vĩnh Gia Đế tuy rằng tuổi không tính là lớn, nhưng đối với người muội muội là Bảo Lạc này thì thập phần yêu thích, mỗi ngày đều phải ôm lấy nàng, trêu đùa một phen.
Bởi vậy, đối với thân thể của muội muội có chút trạng thái biến hóa, ký ức của hắn thập phần khắc sâu.
Nguyên bản gương mặt của muội muội còn hồng hào, có thể ăn có thể ngủ, đột nhiên gầy ốm đi rất nhiều, lại cực dễ dàng mà sinh bệnh, điều này làm cho Vĩnh Gia Đế thập phần đau lòng cho muội muội, cũng làm gia tăng sự căm ghét của hắn đối với Chiêu Đức Đế.
Khi đó hắn nghĩ rằng nếu không phải vì Chiêu Đức Đế thì muội muội cũng sẽ không đến mức phải như thế.
Lúc này đây, bệnh của Bảo Lạc đến đột nhiên, lại nghiêm trọng như vậy, lại không hề có nguyên do, không tránh được gợi lên chút hồi ức năm xưa của Vĩnh Gia Đế.
Nếu như lúc trước Bảo Lạc là vì Chiêu Đức Đế mà chắn tai, như vậy lúc này đây, Bảo Lạc chính là vì hắn, hoặc là nói vì Đại Hạ mà chắn tai đi?
Nếu bằng không thì như thế nào mà thời điểm bệnh tình nàng nguy cấp nhất, thế cục lại đột nhiên đối với Đại Hạ liền có lợi lên đâu? Phải biết rằng lúc trước Bảo Lạc tuy rằng bởi vì mệt nhọc quá độ mà bị bệnh, nhưng vốn cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Vĩnh Gia Đế ở trước giường bệnh của muội muội đôi tay nắm thật chặt, tâm tình càng thêm trầm trọng.
Nếu bởi vì hắn vô năng, không thể thắng được trận, ngược lại là muốn dựa vào muội muội hy sinh tới mức hòa nhau với Bắc Nhung một ván như vậy, thì đời này hắn đều không thể tha thứ được cho chính mình.
Khi Phó hoàng hậu đến Chiêu Dương điện, nhìn thấy Vĩnh Gia Đế hai mắt thất tiêu mà ngồi ở trước giường Bảo Lạc.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, nàng chỉ sợ còn nghĩ rằng vị này từ trước đến nay kiên nghị cường đại, trầm ổn thong dong, phảng phất không gì có thể chặn được đế vương, cư nhiên cũng sẽ có một mặt yếu ớt như vậy.
Quả nhiên, Vĩnh Gia Đế không phải là một người vô tình.
Hắn coi trọng sinh mệnh của người thân khi bị đe dọa, hắn sẽ khổ sở, sẽ ảo não, cũng sẽ không biết phải làm sao.
Phó hoàng hậu hồi tưởng lại ngày địa chấn đó, lúc ấy chính mình bị động thai khí nằm ở đại án không thể động đậy được, cơ hồ muốn rơi vào cảnh tuyệt vọng, Vĩnh Gia Đế đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, dùng hai tay vững vàng mà hữu lực của hắn mang theo nàng rời đi ra khỏi Phượng Nghi cung sắp sụp xuống.
Khi đó, Phó hoàng hậu tuy rằng ý thức đã dần dần mơ hồ, lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tràn ngập lo âu từ trên đỉnh đầu chính mình truyền đến kia.
Mặc kệ tình cảm của nàng cùng Vĩnh Gia Đế không thể nào hòa hợp, Vĩnh Gia Đế đều vẫn quan tâm nàng như thế, nên không khó có thể tưởng tượng hiện giờ sinh mệnh của Trường Thọ trưởng công chúa bị đe dọa, Vĩnh Gia Đế sẽ có bao nhiêu nôn nóng.
- "Nương nương, ngài lại tới thăm Trưởng công chúa."
Ngoài cửa, thái giám nhìn thấy Phó hoàng hậu, đang muốn thông bẩm, lại thấy Phó hoàng hậu đối với hắn lắc lắc đầu, hiển nhiên không muốn để cho người kia biết mình đã đến.
Phó hoàng hậu lệnh cho Lan Chi đem một xấp kinh Phật đưa tới trong tay thái giám kia:
- "Nghe nói hoàng muội trên người không tốt, bổn cung cũng rất lo lắng, đúng lúc vì hài nhi trong bụng cầu phúc, thuận đường cũng vì hoàng muội khẩn cầu bình an.
Đợi sau khi Hoàng Thượng rời đi, ngươi liền đem kinh Phật này đặt ở bên trong tẩm điện của hoàng muội có lẽ có thể đối với bệnh tình của hoàng muội có chút trợ giúp."
Lan Chi nhanh nhẹn đưa kinh Phật kia cho thái giám cầm lấy, động tác thu lấy kinh Phật cũng rất quen thuộc, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm.
Sau khi thu xong kinh Phật, thái giám kia nhìn chủ tớ Phó hoàng hậu có bộ dáng muốn rời đi, rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống đã mở miệng:
- "Hoàng hậu nương nương, sao ngài không tự mình đi vào mang kinh Phật cho Trưởng công chúa?"
Tuy nói là theo ý của chủ tử mà làm việc, hắn chỉ là một cái hạ nhân quản không được, nhưng hành động của Phó hoàng hậu đích xác làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Phó hoàng hậu cùng Bảo Lạc từ trước đến nay quan hệ thường thường, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, nàng cũng chỉ là đối với Bảo Lạc, Vĩnh Gia Đế và Hứa thái hậu đều không quan tâm như vậy.
Từ lúc Bảo Lạc sinh bệnh tới nay, thái độ của nàng lại khác thường, tự mình sao chép kinh Phật nóng lòng mang tới chỗ Bảo Lạc đưa tới, mỗi lần đều là lẳng lặng mà tới, lẳng lặng mà rời đi, chưa từng kinh động qua người nào, cũng không muốn để cho người khác biết nàng mang tới kinh Phật cho Bảo Lạc.
Hiện giờ, thấy Vĩnh Gia Đế ở bên trong tẩm điện của Bảo Lạc, Phó hoàng hậu đơn giản liền không đi vào, chỉ đem kinh Phật giao cho đám nô tài phía dưới bọn họ.
Nàng đây là có ý đồ gì vậy?
Tẩu tử vì trọng bệnh của cô em chồng mà cầu phúc, theo lý mà nói cũng coi như là một chuyện tốt đi.
Nếu là Phó hoàng hậu giờ phút này đem chỗ kinh Phật này mang vào, chẳng sợ nàng từ trước không được Vĩnh Gia Đế sủng ái, thì hiện tại Vĩnh Gia Đế cũng sẽ thừa nhận phân tình cảm này của nàng.
Ngay cả Hứa thái hậu sợ là cũng sẽ đối với Phó hoàng hậu có cái nhìn khác.
Như vậy trăm lợi mà không có chút hại nào, cớ sao lại không làm?
Phó hoàng hậu lắc lắc đầu:
- "Ngươi chỉ cần đặt kinh Phật ở bên trong tẩm điện của hoàng muội là được, những cái khác không cần nhiều lời."
Nàng làm này việc này vốn cũng không phải vì muốn tranh thủ hảo cảm của Vĩnh Gia Đế hoặc là Hứa thái hậu.
Nếu là gióng trống khua chiêng mà đi vào, ngược lại giống như là đang làm bộ làm tịch.
Nàng chỉ cầu không thẹn với lương tâm mình là được, còn người khác có biết nàng đã làm cái gì hay không cũng đều không quan trọng.
Phượng Nghi cung sau một hồi địa chấn đã bị phá huỷ hơn phân nửa, Phó hoàng hậu tự nhiên là không còn có khả năng lại tiếp tục ở tại Phượng Nghi cung nữa.
Sau khi địa chấn kết thúc, nàng liền lựa chọn một chỗ tổn thương không nghiêm trọng lắm cung điện tạm thời để ở.
Chỗ cung điện này hồi lâu chưa từng có người ở qua, nhưng Phó hoàng hậu cũng không ghét bỏ, sai người quét tước, dọn dẹp