- "Chén canh kia đều đã đưa đi rồi chứ?"
Tạm thời nàng ở bên trong cung điện này, Phó hoàng hậu không biểu tình mà nhìn mấy quyển kinh Phật trên bàn, chỉ có khẩn trương nắm chặt ngón tay vô tình khiến nàng bại lộ tâm tình của mình.
Lan Chi cố nén ý cười trong lòng, nói:
- "Vâng, nô tỳ đã đem canh gà giao cho người trong cung Hoàng Thượng, còn nói theo những gì mà nương nương phân phó, đem những lời đó một chữ cũng không sai, nghĩ đến người nọ sẽ báo lên cho Hoàng Thượng."
- "Ân."
Phó hoàng hậu nghe vậy, toàn thân bày biện ra một loại tư thái thả lỏng.
Loại cảm xúc này biến hóa thập phần rất nhỏ, cũng chỉ có Lan Chi - người vẫn luôn đi theo ở bên người Phó hoàng hậu mới có thể nhìn ra được.
Này liền thả lỏng, không khỏi cũng sớm chút đi, Lan Chi thầm nghĩ trong lòng.
- "Nương nương chẳng lẽ không muốn biết ngài đưa đi chén canh gà kia, Hoàng Thượng rốt cuộc có uống hay không sao?"
- "Bổn cung đã đưa canh gà qua đó rồi, uống hay không uống là do Hoàng Thượng, bổn cung quản không được nhiều như vậy."
Phó hoàng hậu phảng phất là thật sự không thèm để ý tới đáp án này.
- "Nương nương đưa canh gà qua, Hoàng Thượng đã toàn bộ uống xong rồi.
Nghe người trong cung Hoàng Thượng nói, Hoàng Thượng còn nói nương nương khẩu thị tâm phi nữa."
Lan Chi mím môi, trên mặt hiện lên một tia ý cười.
- "Bổn cung bất quá là ăn ngay nói thật thôi, nơi nào coi như là khẩu thị tâm phi?"
Phó hoàng hậu trên mặt biểu tình chưa từng biến quá, chỉ có bên tai ửng đỏ, tiết lộ chân chính cảm xúc lúc này của nàng.
- "Nương nương cố ý phái người ở trước mặt Hoàng Thượng nói như vậy, nô tỳ còn đang lo lắng Hoàng Thượng có thể hay không tức giận đâu, ai ngờ, Hoàng Thượng lại là cùng nương nương tâm hữu linh tê."
Thật vất vả nhìn thấy Phó hoàng hậu có chút sinh khí, Lan Chi cũng có chút trêu ghẹo tâm tình Phó hoàng hậu.
Phó hoàng hậu buông quyển sách trên tay:
- "Ngươi cô gái nhỏ này, càng nói càng kỳ cục a, bổn cung muốn đem ngươi đuổi đi ra ngoài."
Lan Chi không có sợ hãi:
- "Nương nương nếu là đem nô tỳ cấp đuổi đi, thì người đi nơi nào mới có thể tìm được một cái nha hoàn tri kỷ giống nô tỳ như vậy a?"
Phó hoàng hậu cùng Lan Chi quan hệ cực tốt, nói là chủ tớ, kỳ thật tình cảm còn sâu hơn, tự nhiên thật sự luyến tiếc đem nàng đuổi đi, nàng nói như vậy, bất quá là dọa nàng một chút thôi, ai ngờ, Lan Chi thế nhưng hoàn toàn không mắc lừa, nàng cũng chỉ hảo hổ khuôn mặt, ý đồ làm chính mình thoạt nhìn càng nghiêm túc một ít.
Bất quá, thanh thế bực này nơi nào giấu được Lan Chi? Lập tức, khóe miệng Lan Chi tươi cười càng trở nên lớn hơn nữa.
Lại vào lúc này, bên ngoài một tiểu thái giám tới nói:
- "Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
- "Đứng lên đi, có chuyện gì?"
Đối với những người khác ở trước mặt, Phó hoàng hậu hoàn toàn khôi phục bộ dáng uy nghiêm ngày xưa.
- "Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, Phó gia thái phu nhân cùng Phó phu nhân cầu kiến."
Phó hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, nói:
- "Không thấy.
Ngày sau, phàm là người nhà họ Phó cầu kiến đều không tiếp cho bổn cung."
Nàng tự nhiên đã đem lời nói đến đủ rõ ràng, đủ minh bạch, đáng tiếc, Phó thái phu nhân cố chấp như vậy, hiển nhiên không có đem lời nàng nói nghe đi vào, nếu không, lần trước cũng sẽ không có Phó thập cô nương chủ động xin ra trận tới chiếu cố Phó hoàng hậu.
Bất quá, Phó thập cô nương cùng Phó hoàng hậu là cùng thế hệ, cái gì cự tuyệt được cũng liền cự tuyệt.
Phó thái phu nhân cùng Phó phu nhân lại là trưởng bối của Phó hoàng hậu, nếu là Phó hoàng hậu đem hai người này cự tuyệt không gặp ở ngoài cửa, nếu truyền ra bên ngoài, sợ là sẽ không được tốt cho lắm.
Nhưng Phó hoàng hậu hiển nhiên không thèm để ý tới những lời nói này..
nếu nàng thật để ý đến những việc này thì nàng căn bản là sẽ không làm như vậy.
Thuộc hạ hiển nhiên cũng biết Phó hoàng hậu cùng người nhà họ Phó quan hệ cũng không tính là tốt, nhưng người Phó gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của Phó hoàng hậu, Phó hoàng hậu có thể không thích người nhà họ Phó, bọn họ chỉ là cái nô tài lại không thể chậm trễ người nhà họ Phó, đặc biệt là cáo mệnh phu nhân Phó gia, nếu không, mặt mũi của Phó hoàng hậu cũng khó coi.
- "Nương nương, Phó thái phu nhân cùng Phó phu nhân truyền lời cho nô tài cùng ngài nói, các nàng hai người lần này tiến cung là vì bệnh tật của Trường Thọ trưởng công chúa mà đến.
Các nàng có cái biện pháp có lẽ có thể làm cho thân thể Trường Thọ trưởng công chúa tốt lên.
Hoàng Thượng đối với Trường Thọ trưởng công chúa có bao nhiêu coi trọng ngài là cũng đều biết đến, nếu là các nàng thực sự có biện pháp, chưa chắc không thể thử một lần."
Phó hoàng hậu suy nghĩ một lát mới nói:
- "Nếu đã như vậy thì để cho các nàng vào đi."
Nàng rất rõ ràng Phó thái phu nhân kia chính là không thể chờ được mà tìm đủ mọi biện pháp có lợi cho mình.
Tuy rằng Phó hoàng hậu cũng không cho rằng Phó thái phu nhân có thể nghĩ ra cái biện pháp gì tốt, nhưng nàng vẫn là đem người mời họ vào trong cung.
Như lời tên thái giám kia mới nói, rốt cuộc cũng là chờ đợi một tia hy vọng.
Một đoạn thời gian không thấy, Phó thái phu nhân thái dương phảng phất lại thêm mấy sợi tóc