- "Trưởng công chúa, hôm nay Võ An Hầu tới thăm ngài, lại bị Hoàng Thượng ngăn ở ngoài cửa, nói là ngài thân mình không thoải mái, yêu cầu cần tĩnh dưỡng, tạm không tiếp khách."
Bích Nghiêu hầu hạ Bảo Lạc dùng xong một chén cháo gạo kê xong, liền nói với Bảo Lạc.
- "Hắn.."
Bảo Lạc giơ giơ lên mi:
- "Hắn như thế nào lại tới nữa? Cũng không sợ bị người ta nói là không biết xấu hổ hay sao?"
Tuy là nói như vậy, nhưng Bích Nghiêu nhìn ra được chủ tử nhà mình đối với việc Lam Thừa Vũ đến, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hai người rốt cuộc vừa mới chính thức xác định quan hệ, đúng là khó có thể bỏ qua thời gian gặp nhau thường xuyên.
Lam Thừa Vũ ngày thường được biết đến là một người ổn trọng, lúc này lại giống như những tên tiểu tử nóng nảy.
Bảo Lạc tuy rằng trên mặt biểu hiện là không thèm để ý, nhưng Bích Nghiêu hầu hạ, phụng dưỡng bên người nàng nhiều năm lại há có thể không biết trong lòng Bảo Lạc cũng là thường xuyên nghĩ tới Lam Thừa Vũ.
Mới vừa rồi khi nghe được Lam Thừa Vũ tới, một đôi con ngươi của nàng đều sáng lên, cả người nhìn so với ngày thường sinh động hơn rất nhiều.
Bất quá, chủ tử nhà mình chính là có chút khẩu thị tâm phi.
Trong lòng rõ ràng là ước gì lúc nào cũng được cùng Lam Thừa Vũ ở bên nhau, trên mặt lại càng biểu hiện ra một bộ không thèm để ý đến bộ dáng của Lam Thừa Vũ.
Bích Nghiêu nhìn thấy liền cảm thấy rất thú vị, chuyện này cũng coi như là chủ tử nhà mình khó có được tâm thái nữ nhi khi yêu đương.
- "Ai, nô tỳ vốn dĩ nghĩ Võ An Hầu một mình một người ở bên ngoài đợi lâu như vậy cũng quá đáng thương.
Nếu là Trưởng công chúa muốn gặp hắn, nô tỳ liền phái người đi tới trước mặt Hoàng Thượng cầu tình cũng để Võ An Hầu cùng Trưởng công chúa được gặp nhau.
Bất quá, Trưởng công chúa nếu không nghĩ muốn nhìn thấy hắn cũng là do vận khí của Võ An Hầu không tốt a."
Bích Nghiêu trong miệng một tiếng tiếp một tiếng than nhẹ, kỳ thật nhìn về phía Bảo Lạc trong mắt mang theo một chút ý cười.
Nếu là bình thường dưới tình huống này, Bảo Lạc sợ là đã sớm nhìn ra Bích Nghiêu là đang trêu ghẹo nàng, đáng tiếc hiện tại Bảo Lạc thất thần, một lòng nghe Bích Nghiêu nói, thế nhưng lại không chú ý tới thần sắc của Bích Nghiêu.
- "Hắn..
Thật sự đợi rất lâu sao?" Bảo Lạc nhẹ nhàng hỏi.
- "Đúng vậy, từ lúc diện thánh đến bây giờ đã hơn một canh giờ.
Hoàng Thượng không cho Võ An Hầu tiến vào, Võ An Hầu liền mỏi mắt trông mong mà chờ ở cửa, nô tỳ nhìn đều cảm thấy lo lắng."
- "Vậy liền để hắn vào đi." Bảo Lạc đề cao ngữ tốc: "Hoàng huynh nơi đó nếu là hỏi tới thì để ta đi nói."
Vĩnh Gia Đế ra ý chỉ này chỉ là nhằm vào Lam Thừa Vũ, chưa bao giờ nhằm vào Bảo Lạc.
Lam Thừa Vũ nếu là muốn gặp Bảo Lạc, có thể, liền ở bên ngoài chờ xem ngày nào đó có thể thấy được Bảo Lạc, vậy thì khó mà có thể nói.
Bảo Lạc nếu là muốn gặp Lam Thừa Vũ, đó là tùy thời đều có thể nhìn thấy.
Đối xử với ai nhẫn tâm, chứ Vĩnh Gia Đế đều không thể đối xử nhẫn tâm được với muội muội mình.
Nói trắng ra là Vĩnh Gia Đế ra cái ý chỉ này, một là vì muốn để Lam Thừa Vũ gặp chút trở ngại, muốn bắt cóc muội muội hắn thì phải chịu khổ một chút.
Hai là làm Lam Thừa Vũ biết, muốn cưới được Trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Hạ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ khi hắn tới không dễ, Lam Thừa Vũ ngày sau đối với Bảo Lạc mới có thể càng thêm quý trọng.
Bích Nghiêu yên lặng nhìn Bảo Lạc nửa ngày, bỗng nhiên cong môi cười:
- "Trưởng công chúa rõ ràng là đang quan tâm Võ An Hầu, vì sao không nói rõ đi?"
- "Ai quan tâm hắn, ta bất quá là xem hắn đáng thương, lúc này mới.."
Bảo Lạc nói đến một nửa, lúc này mới phát giác có cái gì không đúng.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bích Nghiêu liếc mắt một cái:
- "Cho ngươi đi, ngươi còn không mau đi, bổn cung hiện tại sai sử ngươi không được đúng không?"
- "Dạ, nô tỳ này liền đi ngay."
Có Bích Nghiêu cô cô dẫn đường, mới vừa rồi không được vào cửa, lần này Lam Thừa Vũ thực mau liền tới trước mặt Bảo Lạc.
Bảo Lạc khẽ ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang mà nói với những người hầu hạ phía dưới:
- "Các ngươi đều lui ra đi, Bích Nghiêu lưu lại.
Nhiều người như vậy tới tới lui lui, bổn cung nhìn đến mức hoa hết cả mắt."
Người hầu trong Chiêu Dương điện biết Bảo Lạc tính tình rất tốt, ngày thường cũng chỉ có Bích Nghiêu cô cô cùng vài tên cung nữ bên người có thể thường xuyên đi theo bên người nàng.
Bởi vậy, các nàng đối với lời nói của Bảo Lạc cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ là rất hâm mộ mà nhìn về phía Bích Nghiêu cô cô.
Lại nói tiếp, Trưởng công chúa đối với Bích Nghiêu cô cô sủng ái, cả Chiêu Dương điện đều không có bất luận kẻ nào có thể so được.
Mà nhóm tiểu cung nữ, tiểu thái giám nhóm đông đảo, hâm mộ mà nhìn Bích Nghiêu cô cô rồi ròi đi, lại hận không thể theo bọn họ cùng nhau lui ra.
Nàng một chút cũng không nghĩ lưu tại ở bên trong nhìn Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ dịu dàng thắm thiết ở chung với nhau.
Ở cái loại này thời điểm, nàng rõ ràng chính là cái đuôi dư thừa.
Bất quá, Bích Nghiêu cũng rõ ràng Bảo Lạc rốt cuộc còn chưa cùng Lam Thừa Vũ thành hôn.
Nếu là đơn độc cùng Lam Thừa Vũ ngây ngốc tại trong cung điện, bên người một cái cung nữ hầu hạ đều không có, là không thỏa đáng.
Bởi vậy, nàng thực tự giác mà đối Bảo Lạc nói:
- "Trưởng công chúa, nô tỳ thay ngài đi ra canh giữ ở cửa."
Bích Nghiêu mới quay người lại, Bảo Lạc đã bị Lam Thừa Vũ nâng đầu lên, hung hăng hôn xuống, nụ hôn kia cực kỳ nóng hôn, quả thực như là muốn làm cho người ta nóng chảy ở bên trong.
Bảo Lạc dần dần bị Lam Thừa Vũ kéo theo tiết tấu bên trong hắn, theo Lam Thừa Vũ trầm luân đi xuống.
Thẳng đến khi nàng cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, Lam Thừa Vũ mới rốt cuộc buông nàng ra, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi nàng, nói:
- "Đều đã hôn môi như vậy nhiều lần rồi, ngươi như thế nào vẫn là không học được cách thở? Thật kém.
Xem ra, chúng ta nên luyện tập nhiều hơn một chút mới đúng."
Bảo Lạc trên mặt đỏ tươi, ướt át:
- "Ngươi, ngươi đúng là đăng đồ tử, vừa tiến vào liền làm ra loại sự tình này, cũng không sợ bị người khác phát hiện đi."
Lam Thừa Vũ nhướng mày:
- "Ta còn cho rằng là ngươi cố ý đem người tống cổ đi ra ngoài chính là vì nghĩ tới phương tiện chúng ta giao lưu tình cảm.
Lại nói, chúng ta hiện tại đã là vị hôn phu, hôn thê, ngươi như thế nào có thể nói ta là đăng đồ tử như vậy được? Thật làm người thương tâm mà."
- "Ngươi nếu còn nói năng ngọt xớt như vậy, ta liền phái người đem ngươi đuổi ra ngoài."
- "Đừng.."
Lam Thừa Vũ giống như giẫm phải đuôi, khẩn trương ôm lấy Bảo Lạc, chôn ở đầu vai Bảo Lạc thật sâu ngửi ngửi:
- "Ta chỉ là..
Quá nhớ ngươi..
Đợi vài ngày, thật vất vả lắm mới được nhìn thấy ngươi, ngươi cũng phải cho ta điểm ngon ngọt đi.."
Bảo Lạc nghe vậy, nhăn lại mày:
- "Ngươi đợi ở đây vài ngày?"
- "Đúng vậy, ngày hôm qua, còn có hôm trước..
Ta đều có tới, chỉ là, một lần rồi một lần cũng không thấy được ngươi.
Hôm nay, nếu không phải Bích Nghiêu thấy ta đáng thương, đáp ứng ta sẽ tới trước mặt ngươi thay ta nói vài câu, chỉ sợ ta vẫn cứ không thể gặp được ngươi đi?"
Lam Thừa Vũ phóng thấp thanh âm.
Mấy ngày trước hắn rõ ràng biết không thể gặp Bảo Lạc, lại vẫn cứ mỗi ngày tới báo danh, bất quá là bởi vì hắn biết