Thực mau, trong kinh không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức, nói là đế vương vô đức, nên sau khi hắn lên ngôi, trời cao mới có thể giáng xuống địa chấn cảnh báo.
Lại có thảm họa chiến tranh của Bắc Nhung, Vân Nam ở phía sau.
Tuy nói cuộc chiến giữa Đại Hạ cùng Bắc Nhung và Vân Nam hai tràng chiến dịch đều thắng, nhưng cũng không thể che giấu sự thật đế vương không được trời xanh tán thành.
Loại luận điệu này đã không còn có gì mới mẻ.
Địa chấn mới phát sinh không bao lâu, trong kinh thành liền có người có tâm thả ra lời đồn.
Tuy nói Vĩnh Gia Đế phản ứng cũng coi như là nhanh chóng, thực mau liền bắt được ngọn nguồn của lời đồn đãi, nhưng vài người bị bắt được rõ ràng chỉ là kẻ chết thay.
Bọn họ thậm chí không biết là ai ở phía sau màn này sai sử bọn họ.
Lúc đó, lời đồn đãi đã truyền đi khắp toàn bộ kinh thành.
Vĩnh Gia Đế có thể đem người rải rác lời đồn đãi bắt lại, nhưng không thể lấp kín miệng lưỡi của bá tánh trong thiên hạ.
Theo mọi người thấy địa chấn chính là điềm xấu xuất hiện, là trời xanh báo động trước.
Rất nhiều thời điểm, quân vương phải hạ chiếu cáo tội mình.
Trong triều không ít đại thần lúc ấy chia làm hai phái, nhất phái kiến nghị Vĩnh Gia Đế hạ chiếu cáo tội mình, lấy nhân tâm bình dân, một phái khác kiên quyết cho rằng Vĩnh Gia Đế không có sai, không đồng ý chiếu cáo tội mình.
Vĩnh Gia Đế trong lòng cũng minh bạch, những đại thần khuyến khích hắn hạ chiếu cáo tội mình là không có hảo tâm.
Hắn vốn dĩ vừa mới đăng cơ, còn chưa có tạo khởi được thế lực cùng uy tín, cũng không thể thắng được đủ lời truyền miệng bên ngoài.
Nếu như hắn thật sự hạ chiếu cáo tội mình, thừa nhận chính mình có chỗ thất đức, chỉ sợ các đại thần này sẽ nắm chặt điểm này không bỏ, ngày sau ở trên triều đình càng thêm hạn chế quyền lực của hắn.
Còn nữa, Vĩnh Gia Đế tự thân cũng không cho rằng loại thiên tai cùng đế vương cũng việc có thất đức hay không thì có quan hệ gì.
Ở tiền triều, nhiều lần có hoa mắt ù tai, cố tình lờ đi, nhưng mà từ sau khi tại vị, quốc gia mưa thuận gió hòa, trừ bỏ ngoại tộc thường thường nhiễu loạn ở ngoài biên cương, triều đình cũng không có gặp được quá nhiều uy hiếp.
Hoàng đế tiền triều nhưng thật ra lại rất chăm lo việc nước, đáng tiếc là sau này mấy thế hệ suy nhược lâu ngày, đã hao hết vận số tiền triều, lại vừa lúc gặp Hoàng Hà vỡ đê, chết đuối không ít người, cũng hỏng không ít ruộng tốt, dẫn tới dân chúng lầm than, tiền triều mạt đế tuy hạ chiếu cáo tội mình, nhưng cũng không thể bình ổn nỗi oán hận trong lòng dân.
Triều đại Thái Tổ khi đó là thừa cơ dựng lên.
Thái Tổ thường dạy dỗ con cháu chính mình loại mệnh số này là không thể không tin, lại cũng không thể tẫn tin.
Hắn bản thân tuy không tin Phật, không nói là tin, nhưng lại duy trì được Đại Hạ triều phát triển đến hôm nay.
Làm Hoàng đế con cháu Thái Tổ, Vĩnh Gia Đế hiển nhiên ở phương diện này là kế thừa quan niệm của Thái Tổ.
Cho nên, lúc ấy hắn đứng vững lập trường, chịu đủ mọi áp lực, không có hạ chiếu cáo tội mình, mà là dẫn đường cho mọi người đem lực chú ý đặt ở trên chiến sự tiền tuyến.
Sau đó, Hứa thái hậu, Trường Thọ trưởng công chúa cùng Phó hoàng hậu lại đi đầu cứu tế dân chúng, các bá tánh trong kinh đều cảm nhớ tới ba vị quý nhân ân đức này, nơi nào còn sẽ lại nhớ tới việc Vĩnh Gia Đế không có hạ chiếu cáo tội mình?
Nói trắng ra là Vĩnh Gia Đế có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của bọn họ hay không, ở thời điểm bọn họ gặp chuyện nguy cấp nhất có giúp đỡ một phen hay không, đối với bọn họ mà nói mới là quan trọng nhất.
Hạ chiếu thư cáo tội mình kia, nghe xong cũng đã không mang đến ích lợi gì cho bọn họ, nghe xong là xong, đồ vật phân đến trong tay bọn họ mới là thật nhất.
Vĩnh Gia Đế biết được người nào đó lại bắt đầu luận điệu cũ rích nhắc lại chuyện này liền nhíu nhíu mày.
Bên cạnh hắn người xem mặt đoán ý nói:
- "Hoàng Thượng, người có muốn thuộc hạ phái người đem những kẻ nói hươu nói vượn đó toàn bộ bắt lại hay không?"
- "Không cần.
Ngươi đi bắt cũng bất quá chỉ là mấy tên tiểu lâu la thôi, căn bản không làm nên chuyện gì." Vĩnh Gia Đế mặt mày rất có chút lãnh đạm:
- "Có người muốn cho trẫm một chút ngột ngạt, liền kệ bọn họ thôi."
Dù sao thì đến tột cùng là người nào gây sóng gió, trong lòng hắn cũng đại khái hiểu rõ.
Đợi đến khi tìm được cơ hội, hắn tự nhiên sẽ hảo hảo làm những người này minh bạch hiện giờ trong triều này đến tột cùng là ai nói.
Làm người ta không có dự đoán được chính là lời đồn đãi này vốn nên thực nhanh liền biến mất, không nghĩ tới là càng ngày càng nghiêm trọng.
Vừa thả ra tin tức trên, phía sau lời đồn lại theo sát đồn đãi mà ra.
Lời đồn đãi nói rằng đế vương thất đức chính là do bên người có tai tinh quấy phá.
Có người mưu toan lấy thân ảnh của nữ tử ảnh hưởng tới ý chí của đế vương, đạt tới họa loạn triều cương, mục đích gà mái báo sáng.
Lời vừa nói ra, ở trong triều đình trên dưới nhấc lên không ít sóng gió.
Lời đồn đãi này chỉ hướng thật sự là quá rõ ràng.
Hiện giờ, nữ nhân bên người Vĩnh Gia Đế không nhiều lắm, nữ nhân có trọng lượng càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ mẹ đẻ là Hứa thái hậu ra, thì còn có muội muội cùng mẹ sinh ra - Bảo Lạc và thê tử Phó hoàng hậu ba người này mà thôi.
Trong hậu cung của hắn có vài tên phi tần thấp vị không phải do Tiên đế ban tặng thì chính là do phế thái hậu ban tặng, những phi tần này ở trong lòng Vĩnh Gia Đế trước nay không có phân lượng gì, từ sau khi Vĩnh Gia Đế đăng cơ, căn bản không tới trong cung các nàng đi qua một hồi.
Mà trong ba người nữ nhân có trọng lượng nhất trong lòng của Vĩnh Gia Đế, Hứa thái hậu có tiếng là người an phận, Phó hoàng hậu lại không được Vĩnh Gia Đế thích, tác phong thường ngày là mặc kệ tất cả, người duy nhất có khả năng lợi dụng làm ảnh hưởng tới quyết đoán của Vĩnh Gia Đế lực làm nhiễu loạn triều cương cũng chỉ có Trường Thọ trưởng công chúa.
Nghe nói Trường Thọ trưởng công chúa sớm đã thông tuệ, ở thời kỳ Tiên đế, từng nhiều lần vì mẫu thân và huynh trưởng bày mưu tính kế, rốt cuộc đã giải quyết được vài tên yêu phi mang tới uy hiếp cho bọn họ, trợ kim thượng bước lên đế vị.
Hậu cung tranh đấu tự nhiên không phải là việc mà các đại thần trong triều có thể xen vào được, nhưng nếu là Trường Thọ trưởng công chúa không an phận, ở trong hậu cung xưng bá, sau này còn ý đồ đem bàn tay đến trên triều, như vậy, các đại thần liền sẽ không vui.
Không ít đại thần thấy tình huống như vậy liền hướng Vĩnh Gia Đế góp lời, trần thuật việc Trưởng công chúa tham gia vào việc chính sự là không đúng, các quan văn càng là trực tiếp thượng sổ con tham gia vào việc Trường Thọ trưởng công chúa.
Lúc này, Vĩnh Gia Đế là hoàn toàn bị chọc giận.
Nói hắn không tốt thì có thể, nhưng nếu nói muội muội hắn không tốt thì đó là trăm triệu lần không thể chịu đựng được.
Thanh danh nữ hài tử vốn là càng thêm quý giá, tự nhiên trong lòng Vĩnh Gia Đế vô cùng rõ ràng, Bảo Lạc cũng không thích suốt ngày phải mưu tính gì đó, nàng thân mình phải chống trọi với bệnh tật, lại vì chính mình mà dốc hết sức lực bày mưu tính kế, hoàn toàn là vì cái người huynh trưởng này.
Nếu như lần này hắn không bảo hộ được Bảo Lạc, hắn cũng uổng phí làm người huynh trưởng!
- "Trương ngự sử.
Trẫm thấy ngươi thượng sổ con nói công chúa tiền triều làm chính chi giám, không thể không phòng?"
-