Bảo Lạc cũng không biết Lam Thừa Vũ nói với Thái tử thế nào, nguyên bản nói đi dạo trong kinh thành một ngày, lại biến thành đi dạo An Quốc công phủ một ngày, người du ngoạn cùng Bảo Lạc từ Thái tử biến thành Lam Thừa Vũ.
Đương nhiên, Thái tử vẫn có ý định tự mình đưa Bảo Lạc tới Lam gia, dù nàng có thông minh như thế nào, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, nếu để cho nàng một mình xuất cung, Hứa Hoàng hậu không thể nào yên tâm.
Ngày hôm đó Bảo Lạc thức dậy từ sáng sớm, liền bị Bích Nghiêu đặt trước gương trang điểm, Bích Nghiêu thay cho Bảo Lạc một thân xiêm y màu hồng phấn.
Bởi Bảo Lạc muốn xuất cung nên cung trang nhất định là không thể mặc, xiêm y này là người của Phượng Nghi cung gấp gáp chuẩn bị cho nàng.
Mái tóc đen nhánh được Bích Nghiêu buộc gọn gàng, mi tâm châm một chút chu sa nhìn thập phần khả ái.
Bích Nghiêu nhìn chằm chằm Bảo Lạc có chút vừa lòng.
- "Lại thêm vài năm, vóc người của Công cho cao hơn, đến lúc đó Công chúa cũng không còn thích hợp với cách ăn mặc này nữa."
Nói nói, Bích Nghiêu lại có vài phần nuối tiếc.
Bây giờ Công chúa rất khả ái, trắng trắng mềm mềm giống như bức tượng Bồ Tát.
Tuy nói thêm thời gian nữa, dáng người Công chúa phát triển chắc chắn sẽ càng dễ nhìn, nhưng chung quy không giống nhau.
Nàng nên thừa dịp lúc Công chúa còn nhỏ thì trang điểm đa dạng cho Công chúa.
Bảo Lạc nhìn ánh mắt nóng bỏng của Bích Nghiêu, tiểu thân mình run run.
Không biết như thế nào, nàng có dự cảm không lành..
- "Chúng ta nhanh nhanh ra ngoài, Thái tử ca ca đang chờ."
Đây là lần thứ hai Bảo Lạc xuất cung, nghe nói lần đầu là khi nàng còn rất nhỏ, được Chiêu Đức Đế ôm vào lòng xuất cung, đối với lần đó nàng không có bao nhiêu ấn tượng.
Chỉ nhớ mang máng, trước cổng rất náo nhiệt, so với Hoàng cung thanh lãnh thì có khí sắc hơn nhiều.
Ngũ Công chúa Cơ Thanh Hàm ỷ vào được sủng ái, hàng năm đều có thể xuất cung hai ba lần, mỗi lần trở về đều sẽ dùng giọng điệu chọc ngoáy khoe đủ thứ với nhóm Hoàng tử, Công chúa không thể xuất cung.
Bảo Lạc ngoài mặt thì như không để ý, nhưng trong lòng thực sự rất muốn ra ngoài.
Mặc cho ai từ khi sinh ra đều bị nhốt trong địa phương nhỏ hẹp này đều sẽ sinh ra tò mò với thế giới bên ngoài, muốn đi ra ngoài xem thử một chút.
Nhưng Bảo Lạc thân mình thật sự quá yếu, vô luận là Chiêu Đức Đế hay là Hứa Hoàng hậu đều không yên tâm để nàng ra ngoài.
Bảo Lạc không biết kế hoạch xuất cung của nàng suýt nữa thì không thành.
Chẳng sợ Thái tử cam đoan sẽ tự mình đưa Bảo Lạc xuất cung, lại đưa nàng an toàn trở về, Chiêu Đức Đế cũng không yên lòng.
Trên đường nhiều người như vậy, Bảo Lạc nhỏ như vậy, vạn nhất bị lạc mất thì sao? Bây giờ thời tiết cũng nóng như vậy, Bảo Lạc đi dạo dưới trời nóng, vạn nhất bị sốt thì sao? Bên ngoài cũng không thiếu những kẻ dị hợm, vạn nhất bọn chúng thấy Bảo Lạc khả ái, muốn bắt cóc nàng thì sao? Thái tử cũng không có kinh nghiệm xử lý những chuyện này.
Càng nghĩ, Chiêu Đức Đế càng không yên lòng.
Ngẫm lại lần trước Bảo Lạc ở trong cung còn xảy ra chuyện, liền hận không thể đem Bảo Lạc đặt ở cạnh mình để nhìn chằm chằm, làm sao có thể để nàng đi.
Cũng may có Lam Thừa Vũ nói giúp nàng, thái độ của Chiêu Đức Đế mới buông lỏng.
Lam Thừa Vũ đưa ra một lý do: Hắn tặng cho Bảo Lạc một tiểu cẩu còn đang nuôi ở Lam gia, Bảo Lạc nhớ tiểu cẩu, muốn xuất cung xem nó.
Đối với Lam gia, Chiêu Đức Đế từ trước đến giờ thập phần yên tâm, lại thấy khuê nữ gần đây tâm tình không được tốt nên mới miễn cưỡng đồng ý cho Bảo Lạc xuất cung, nhưng chỉ giới hạn ở Lam gia.
Bảo Lạc bất quá là xuất cung một chuyến, không chỉ Chiêu Đức Đế lo như có đại dịch, ngay cả Hứa Hoàng hậu cũng thiên dặn dò vạn dạy bảo.
Sau khi Bảo Lạc gật đầu hứa hẹn, Hứa Hoàng hậu thấy thời gian không còn sớm, lúc này mới lưu luyến không rời thả nàng đi.
Xe ngựa chở Bảo Lạc cùng Thái tử hướng tới cửa cung, ở trong xe, khuôn mặt nhỏ của Bảo Lạc tràn đầy hưng phấn.
Thái tử nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, bên môi xẹt qua một tiếng than nhẹ.
Hắn đã rất lâu không thấy Bảo Lạc phát sinh biểu tình sinh động như vậy; thoải mái tươi cười như vậy mới đúng là biểu tình muội muội hắn nên có.
Nhưng vẫn phải điều trị thật tốt thân mình Bảo Lạc, hắn nghĩ.
Nếu thân mình Bảo Lạc có thể tốt hơn một chút, ngày sau, hắn có thể nghĩ biện pháp đưa Bảo Lạc xuất cung nhiều hơn một chút.
* * *
"Ca ca, người kia đang làm cái gì? Hắn như thế nào vừa thổi, liền thổi ra nhiều tiểu động vật như vậy?" Bảo Lạc bám vào cửa sổ xe tham lam nhìn quang cảnh bên ngoài.
Thái tử nhìn theo ánh mắt của Bảo Lạc: "Người kia đang làm đồ chơi bằng đường."
- "Cái kia là gì? Ngửi rất thơm, đó là cái gì?"
Thái tử nhìn chằm chằm thứ kia, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc đó là cái gì.
Đối mặt với đôi mắt đầy tò mò của muội muội, hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng không thể trực tiếp nói cho muội muội rằng hắn không biết đó là cái gì.
Như vậy sẽ rất mất mặt.
May mà thị vệ bên cạnh nhìn ra thần sắc của Thái tử, thấy Thái tử khó xử, đến gần bên tai Thái tử nói nhỏ.
"Điện hạ, đó là kẹo mạch nha."
Thái tử âm thầm gật gật đầu, không tồi, người này đủ thông minh, hiểu được vì chủ tử mà phân ưu, chờ khi hồi cung sẽ thưởng cho hắn.
Có được câu trả lời, chuẩn bị giả bộ trước mặt muội muội nhà mình, liền nghe muội muội lành lạnh nói.
- "Vừa rồi lời hắn nói với ngươi, ta cũng nghe được."
Thái tử.
"..."
Muốn ở trước mặt muội muội nhà mình duy trì hình tượng cái gì cũng biết, không gì không làm được, anh dũng thông minh sao lại khó khăn như vậy?
- "Còn có cái bên kia." Bảo Lạc cau mũi.
"Ngửi rất thối, thứ kia có thể ăn sao?"
- "Đó là chao.
Tuy rằng ngửi thối, nhưng hương vị cũng không tệ."
Thái tử thấy Bảo Lạc lộ vẻ nóng lòng muốn thử, vội vàng bổ sung thêm.
- "Bảo Lạc, thân thể ngươi yếu, không thể