Nhìn Lam Sơ Nghiên thấp hơn Lam Thừa Vũ một cái đầu, lại làm ra bộ dáng châm chọc Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc không biết như thế nào, có chút buồn cười.
Bất quá, nàng thấy sắc mặt Lam Thừa Vũ bắt đầu thay đổi, cố gắng nhịn cười, nghiêm trang gật gật đầu với Lam Sơ Nghiên.
- "Ừ, quả thật."
Người này chính là khối đầu gỗ, luôn luôn khẩu thị tâm phi, làm việc còn thích bưng bít khiến cho người khác thay hắn sốt ruột.
- "Đúng không?" Lam Sơ Nghiên vẻ mặt đắc ý cười cười, lè lưỡi nhìn Lam Thừa Vũ.
- "Ca, ngươi xem hiện tại không chỉ mình ta nói ngươi như vậy, có thể thấy mọi người đều cho là như vậy.
Ngươi chừng nào mới sửa đổi? Còn tiếp tục như vậy, sẽ không có người nào thích ngươi đâu"
Lam Thừa Vũ cau mày liếc Lam Sơ Nghiên một chút, ánh mắt tràn đấy ý uy hiếp.
Đừng nhìn Lam Sơ Nghiên ở trước mặt mọi người trêu chọc ca ca nàng thích thú như vậy, nhưng trên thực tế, nàng ở trước mặt Lam Thừa Vũ vẫn là một con cọp giấy.
Thấy sắc mặt Lam Thừa Vũ không tốt, nàng vội vàng trốn sau lưng Bảo Lạc..
Nàng theo bản năng vẫn biết được đứng về phía ai sẽ an toàn.
Tuy rằng nàng không biết ca ca của nàng cùng Bảo Lạc có quan hệ thế nào, nhưng Bảo Lạc dù sao cũng là Công chúa nha, ca ca của nàng cũng không thể đánh Bảo Lạc.
Không thì chính là dĩ hạ phạm thượng đó nha!
Trong lúc né tránh, miệng nàng cũng không nhàn rỗi.
- "Ca, ngươi khi dễ người.
Ngươi ở trước mặt phụ thân và mẫu thân đe dọa ta! Thái tử cùng Công chúa đều thấy được!"
Lam Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
- "Lam Sơ Nghiên! Quy củ của ngươi học được đi đâu hết rồi? Trước mặt Thái tử và Công chúa lại thất lễ như vậy, còn ra thể thống gì!"
- "Không sao, ta không ngại, Lam tiểu thư thật đáng yêu." Bảo Lạc cười híp mắt nhìn hai huynh muội này cãi nhau.
Lam Sơ Nghiên không hổ là thân muội của Lam Thừa Vũ, lại có thể dễ dàng khiến tiểu lão đầu luôn nghiêm mặt này thả lỏng.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra huynh muội Lam gia tình cảm rất tốt.
Trước kia đã nghe nói Lam gia sinh hoạt đơn giản, gia phong thanh chính, nay xem ra, chính là một gia đình hòa thuận.
Vừa gặp mặt, Bảo Lạc đã sinh ra hảo cảm với người của Lam gia.
Ngày thường ở trong cung nàng tuy đã gặp Lam gia, nhưng trong cung quy củ nhiều, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều phải tuân thủ nghiêm ngặt cung quy.
Vì thế, nàng cũng chưa từng thấy người của Lam gia cãi nhau như thế này, cũng không biết Lam gia cãi nhau, nhưng lại rất ấm áp.
Nàng ở một bên nhìn, lại có vài phần hâm mộ.
Bảo Lạc sinh ra ở nơi lừa gạt người, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đã học xong cách tính kế.
Loại sinh hoạt đơn giản mà hạnh phúc này đối với nàng mà nói vĩnh viễn khó có thể thực hiện.
Lam Thừa Vũ vừa dạy dỗ muội muội của hắn, vừa lặng lẽ quan sát thần sắc của Bảo Lạc.
Hắn thấy Bảo Lạc thần sắc mê ly, còn tưởng rằng Bảo Lạc không tiếp thụ được hình tượng của hắn trước sau khác biệt quá lớn, nhất thời càng thêm nghiến răng nghiến lợi với Lam Sơ Nghiên.
Đều do nha đầu này, hắn thật vất vả tạo dựng hình tượng, cứ như vậy bị hủy! Bảo Lạc từ trước đến giờ là người tâm tư nhiều, còn không biết trong đầu nàng nghĩ hắn thế nào nữa.
Muội muội nhà người ta thì nhu thuận đáng yêu, hắn như thế nào lại xui xẻo như vậy, gặp phải một con quỷ phá hoại? Lam Thừa Vũ có đôi khi rất hoài nghi, mẫu thân sinh cho hắn một muội muội hay một đệ đệ.
- "Lại đây, hôm nay ta phải dạy lại quy củ cho ngươi!"
Lam Sơ Nghiên thấy tâm tư của Bảo Lạc không có ở đây, không đáng tin cậy, vội vàng đổi mục tiêu trốn phía sau Thái tử.
- "Muốn đánh chết người, ta bất quá nói ra sự thật, ca ca liền thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu!"
Lam Thừa Vũ.
"..."
Thái tử ở một bên cười thành tiếng.
An Quốc công cùng phu nhân lặng lẽ cúi đầu, lại cúi thêm một ít, hận không thể lập tức cắt đứt quan hệ với hai tiểu gia hỏa mất mặt này.
- "Xem ra Lam gia tình cảm rất tốt.
Phương thức biểu đạt tình cảm..
Ừ.." Thái tử nghĩ cách dùng từ.
- "Có chút..
Độc đáo.
Các ngươi thân mật như vậy, ta cũng có thể yên tâm để muội muội ở lại An Quốc công phủ."
Thái tử vẫy vẫy tay với Bảo Lạc, Bảo Lạc ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Thái tử, sau đó, cảm giác được một đôi tay xoa đầu mình.
- "Ca ca vô dụng, ngày thường cũng không thể cho ngươi khoan khoái một chút.
Hôm nay thật vất vả xuất cung, liền ở An Quốc công phủ giải sầu đi.
Ca ca đi trước, đợi đến tố ca ca đón ngươi hồi cung."
- "Được."
Hình thức ở chung của Thái tử cùng Bảo Lạc hiển nhiên khác biệt rất lớn với huynh muội Lam Thừa Vũ.
Thái tử cùng Bảo Lạc hâm mộ huynh muội Lam Thừa Vũ có thể tùy ý biểu đạt tâm ý của mình, Lam Thừa Vũ cũng hâm mộ Thái tử có một muội muội nghe lời như vậy, muội muội hắn như thế nào một ngày cũng không khiến hắn bớt lo.
Lam Thừa Vũ nghĩ như vậy, Lam Sơ Nghiên cũng ghét bỏ nhìn ca ca của mình.
- "Ca, ngươi xem Thái tử điện hạ đối với Trường Thọ Công chúa ôn hòa như vậy, thân thiết như vậy, đó mới là việc một ca ca đáng tin cậy sẽ làm.
Không giống như ngươi suốt ngày chỉ biết khi dễ ta!"
Lam Thừa Vũ.
"..."
Rốt cuộc là ai khi dễ ai.
An Quốc công cùng phu nhân thấy xe ngựa của Thái tử dần đi xa, lúc này mới nói.
- "Được rồi, chúng ta trước hết mời Công chúa vào phủ, có lời gì thì từ từ nói.
Thừa Vũ, Công chúa không quen phủ của chúng ta, ngươi mang Công chúa đi tham quan xung quanh một chút."
Lam Thừa Vũ nhìn Bảo Lạc, gật gật đầu.
Lúc này, Bảo Lạc đang mặc một thân thường phục màu hồng phấn, không biết có phải vì mặt trời hay không, khuôn mặt nhỏ bé kia có chút đỏ ửng giống như quả táo trông rất khả ái.
Nàng hôm nay tâm tình hiển nhiên rất tốt, bên má lộ ra lúm đồng tiền.
Thấy Lam Thừa Vũ nhìn sang, nàng liền cười với hắn.
Lam Thừa Vũ vội vàng dời ánh mắt, không biết tại sao khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Bảo Lạc, hắn đặc biệt chống đỡ không nổi.
Có lẽ là bởi vì Bảo Lạc không hay cười, thời điểm nàng ngẫu nhiên cười một cái cũng làm cho người nhìn có cảm giác không chân thật.
- "Không phải muốn mang ta tham quan quý phủ của các ngươi sao? Đi thôi!"
Bảo Lạc thấy Lam Thừa Vũ cúi đầu, bộ dáng không được tự nhiên, ý cười trên mặt sâu hơn.
Nàng bắt đầu hoài nghi Lam Thừa Vũ kỳ thật cũng không trầm ổn như những gì hắn thể hiện.
Càng muốn làm cho người khác nhìn thấy dáng vẻ trầm ổn của mình thì ở phương diện khác, lại càng ngây ngô, xem ra Lam Thừa Vũ cũng thuộc dạng này.
Bảo Lạc vừa định trêu đùa Lam Thừa Vũ, liền thấy Lam Sơ Nghiên chen vào.
- "Trường Thọ Công chúa, ngươi để ca ca ta đưa ngươi đi tham quan, hắn cũng chỉ có thể dẫn ngươi đi dạo một vòng.
Ta thì khác, ta có thể giảng giải cho ngươi!"
Lam Sơ Nghiên vỗ vỗ lồng ngực của mình, biểu hiện bản thân thập phần đáng tin cậy.
Thoạt nhìn nàng thề sẽ đối nghịch với ca ca của nàng bất cứ khi nào.
- "Trực tiếp gọi ta là Bảo Lạc đi.
Liên tục gọi Công chúa, nghe quá xa cách."
- "Được, Trường Thọ..
Bảo Lạc cũng gọi ta là Sơ Nghiên đi.
Theo lý mà nói, ngươi nên kêu ta một tiếng Sơ Nghiên tỷ tỷ, bất quá, tuổi của chúng ta hơn kém không nhiều, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi." Lam Sơ Nghiên liếc Lam Thừa Vũ một chút.
- "Ca của ta cuối cùng cũng làm một chuyện đúng, đó là mời ngươi tới nhà chúng ta làm khách."
Lam Thừa Vũ cảm giác thập phần khó chịu.
Hắn cùng Bảo Lạc quen biết thời gian dài như vậy, đến bây giờ hắn vẫn gọi Bảo Lạc là "Công chúa", như thế nào muội muội của hắn chỉ vừa mới gặp Bảo Lạc, liền kết giao bằng hữu, còn gọi thẳng tên nhau?
Lam Sơ Nghiên nếu biết ý nghĩ của Lam Thừa Vũ, khẳng định sẽ khinh thường nhìn hắn, đương nhiên là bởi vì ngươi quá khô khan.
Bảo Lạc vốn tính tình chậm chạp, ngươi cũng không nhanh không chậm, có thể nhanh chóng thân thiết hay sao?
Lam Sơ Nghiên nàng mới không giống vị ca ca này đâu, nên làm