- "Tiểu chủ tử cùng ngài thân cận, cùng Chu quý phi không thân.
Mặc dù Chu quý phi nghĩ rằng đem tiểu chủ tử triệu hồi Trường Xuân Cung, tiểu chủ tử chỉ sợ cũng là không chịu.
Hoàng Thượng thấy tiểu chủ tử cả ngày rầu rĩ không vui, đối với việc này, tự nhiên sẽ cân nhắc một vài thứ."
Mạt hương nói.
- "Việc này bổn cung cũng chưa nghĩ đến, có thể xem là một cái biện pháp hay.
Chỉ là tiểu thất cho tới nay ở trước mặt hoàng thượng đều là một hài tử hiểu chuyện, rốt cuộc cũng không thể làm được quá mức, nếu không, ngược lại sẽ chọc Hoàng Thượng giận."
Vinh phi mặt mày ủ rũ.
Nàng tuy không muốn Thất hoàng tử bị Chu quý phi mang đi, nhưng cũng không muốn Thất hoàng tử bởi vì việc này mà cùng Chiêu Đức Đế đối nghịch, tiến tới thất sủng.
Vinh phi lấy lại bình tĩnh, lại nói:
- "Còn nữa, bổn cung cũng không cho rằng Hoàng Thượng sẽ bởi vậy mà thay đổi chủ ý.
Thánh chỉ đã hạ, nếu là dễ dàng sửa đổi, mặt mũi của Hoàng Thượng phải làm sao?"
Vinh phi hừ lạnh một tiếng:
- "Chúng ta chỉ là những tiểu nhân, buồn vui hỉ nộ không ai quan tâm, cùng so sánh với mặt mũi của Hoàng Thượng lại có giá trị mấy tiền?"
Vinh phi dù sao cũng là ngươi đã học tư tưởng trung quân ái quốc từ nhỏ mà lớn lên, thời trẻ mới vừa tiến cung, nàng cũng từng đối Chiêu Đức Đế ôm mong đợi.
Khi đó Chiêu Đức Đế cũng đáng đến nàng thiệt tình đối đãi.
Chỉ là, này hết thảy biết rõ từ khi Chiêu Đức Đế đấu áp đảo Nhiếp Chính Vương, Chu thị lấy thân phận Quý Phi tiến cung sau liền thay đổi.
Chiêu Đức Đế không bao giờ còn là vị đế vương anh minh cơ trí trong trí nhớ của nàng nữa.
Không biết có phải hay không bởi vì diệt trừ địch nhân lớn nhất, không có nỗi lo về sau nên Chiêu Đức Đế liền trở nên càng ngày càng nghe lời nói của một phía, hành sự cũng bắt đầu trở nên tùy tâm sở dục.
Giống lúc này đây, Vinh phi cố nhiên đối với Chu quý phi thập phần thống hận, nhưng đồng dạng, nàng cũng đối Chiêu Đức Đế rất là thất vọng.
Nàng biết nàng không được sủng ái bằng Chu quý phi, nhưng nàng làm bạn ở bên người Chiêu Đức Đế ngần ấy năm, mặc dù không có công lao, cũng có khổ lao đi? Chiêu Đức Đế chỉ cần một đạo ý chỉ, liền trực tiếp đem Thất hoàng tử cho nàng nuôi nấng, cũng lại là một đạo ý chỉ liền muốn đem Thất hoàng tử cấp phải đi, liền chưa từng tự mình lại đây cùng nàng thương lượng sự tình.
Chiêu Đức Đế đối với nàng, có một chút ít tôn trọng sao?
Nếu Chiêu Đức Đế đã không suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, nàng tự nhiên cũng không thèm để ý đến cảm nhận của hắn.
- "Chủ tử đừng vội, người trước hết nghe nô tỳ nói xong đã.
Tiểu chủ tử có nguyện ý hay không sẽ chỉ ảnh hưởng đến phán đoán của Hoàng Thượng, nhưng nếu như ngài nói như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Cho nên, chúng ta nếu muốn lưu lại tiểu chủ tử, người cần phải tăng thêm lợi thế cho chính mình mới đúng."
Mạt hương nói.
- "Lợi thế? Bổn cung còn có thể có cái lợi thế gì? Thánh sủng đã thua Chu quý phi, gia thế cũng thua Chu quý phi, nói lý lẽ, Chu quý phi vẫn là mẹ ruột của tiểu thất, bổn cung căn bản là không có cách nào ngăn cản Chu quý phi đem tiểu thất trở về."
Vinh phi chua xót cười:
- "Chẳng lẽ, ngươi tính toán để bổn cung đi cầu Thái Hậu cùng Hoàng hậu? Thái Hậu nhất định sẽ không hỏi đến những việc này, còn Hoàng hậu..
Hoàng Thượng hạ quyết tâm, nàng cũng quản không được."
- "Ý của nô tỳ không phải như vậy.
Việc này, nếu là do tiểu chủ tử dựng lên, chúng ta tự nhiên liền từ chỗ tiểu chủ tử xuống tay.
Chủ tử ngẫm lại xem, lúc trước Chu quý phi vừa mới được giải trừ cấm túc, phía Đức phi liền vội vã đưa Nhị hoàng tử trở về, nhưng lại không sốt ruột đem tiểu chủ tử từ chỗ chúng ta trở về.
Như thế nào lần này lại đột nhiên Chu quý phi lại muốn mang tiểu chủ tử trở về đây?"
Vinh phi nhíu mi nói:
- "Tự nhiên là bởi vì Hoàng Thượng khích lệ tiểu thất.
Chu quý phi xưa nay là người không thấy con thỏ không rải ưng chủ nhân, nếu là sự tình không có chỗ tốt, nàng mới sẽ không tàn nhẫn hạ một phen công phu để làm đâu.
Nhị hoàng tử là trưởng tử của nàng, nàng từ trước đến nay đối với Nhị hoàng tử xem trọng hơn so với tiểu thất.
Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng dốc lòng dạy dỗ Nhị hoàng tử lại là người tài trí bình thường, tiểu thất lại là một thiên tài, mắt thấy tiểu thất càng ngày càng được Hoàng Thượng sủng ái, nàng tự nhiên muốn kịp thời sửa lại sao lầm này."
- "Chủ tử nói không sai.
Chu quý phi những năm gần đây bận rộn tranh quyền đoạt thế, cùng với tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng Thượng, căn bản không để tâm đến nhi tử ở bên người mình.
Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa đều bị Chu quý phi dạy dỗ không thành bộ dáng gì.
Ngược lại là tiểu chủ tử được dưỡng ở bên ngài nơi này thì có mười phần linh khí.."
- "Ngươi là nói.."
- "Nô tỳ là nói, nếu Hoàng Thượng không nghĩ đến việc đạp hư thiên phú của tiểu chủ tử, liền không nên đem tiểu chủ tử đưa về chỗ Chu quý phi mới đúng."
- "Việc này có thể được không?"
- "Được hay không chúng ta phải thử một lần.
Nếu chủ tử không liều thử một lần thì tiểu chủ tử thật sự sẽ bị Chu quý phi cướp đi."
Nghe nói lời này, Vinh phi cắn răng một cái:
- "Được, bổn cung liền tạm thời thử một lần đi! Nếu đã muốn tàn nhẫn với ta như vậy thì liền nghe theo thiên mệnh đi!"
Không bao lâu, Thất hoàng tử liền chuyển nhà.
Hắn từ cung của Vinh phi là Vinh An cung dọn tới chỗ Trường Xuân Cung của Chu quý phi.
Vì để hoan nghênh Thất hoàng tử trở về, Chu quý phi sớm đã hỏi thăm sở thích của hắn, cố ý sai người làm một bàn đồ ăn mà hắn thích ăn.
Từ lúc ăn cơm vẫn luôn nói nói cười cười, vì hắn mà gắp đồ ăn.
Nhưng Thất hoàng tử biểu hiện ở trước mặt Chu quý phi chỉ có thể dùng từ lãnh đạm cùng câu nệ tới để hình dung.
Ở thời điểm Chu quý phi lần đầu tiên có ý đồ gắp đồ ăn cho hắn, Thất hoàng tử cảm thấy thập phần không thích, thậm chí phản xạ có điều kiện liền dịch chén ra.
Nhưng Chu quý phi một chút cũng không ngại, cười đến trước sau như một, uyển chuyển nói:
- "Ngươi đứa nhỏ này cùng mẫu phi còn khách khí như vậy sao? Muốn ăn cái gì cứ nói với mẫu phi, mẫu phi đều nguyện ý cho ngươi."
Nói xong lại thở dài một tiếng, mặt mày giống như tranh thủy mặc mang theo một chút nhàn nhạt sầu tư: - "Năm đó mẫu phi bị người hãm hại, ta không thể không cùng các ngươi tách ra, những năm gần đây, mẫu phi trong lòng đối với các ngươi tưởng niệm, chưa bao giờ chưa có ý định làm sao để mang các người