Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Bùi Văn Tuyên không kịp nghĩ nhiều, cầm kiếm lao ra khỏi phòng.
Hắn chạy đến chuồng ngựa giật lấy một con, tung thẳng người lên lưng ngựa sau đó chạy thục mạng về phía hồ.
Bùi Văn Tuyên không tin Lý Dung sẽ thật sự làm gì đó, nhưng mặc kệ thế nào, hắn đều phải cản nàng lại.
Hắn không thể để mặc Lý Dung, vào giây phút lửa giận bốc cao khiến đầu óc lú lẫn này mà gây ra chuyện gì được.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện Lý Dung có thể làm ra, hắn liền thấy hoảng loạn, dó đó hắn cứ thế phóng ngựa lao nhanh trên đường, và căn bản đã chẳng màng ánh nhìn của người khác.
Đường đến hồ không ngắn, Lý Dung ngồi trên xe ngựa ổn định phút chốc, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn.
Nàng có chút mệt, không muốn tiếp tục nghĩ về việc cãi nhau với Bùi Văn Tuyên nữa, nên bắt đầu vu vơ suy ngẫm về hàng loạt những việc làm của Nhu phi.
Từ việc cố ý đưa Bùi Văn Tuyên lên chức Lại bộ thị lang, đến việc pháp sư Hoằng Đức, và cả lá bùa nhân duyên kia nữa, mục đích của tất cả hành vi này của Nhu phi, đều đang nhắm thẳng vào sự tín nhiệm mà Lý Minh dành cho nàng.
Nàng lập Đốc tra ti cũng vậy, Bùi Văn Tuyên lên chức cũng thế, nền móng của tất cả mọi chuyện đều được đặt hết vào Lý Minh.
Đối với nàng và Bùi Văn Tuyên, Lý Minh vừa thương vừa sợ, cho nên ông không chấp nhận được một chút sai lầm nào.
Sau một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra, dù nàng có giải thích hợp lý thế nào đi chăng nữa cũng sẽ khiến nội tâm Lý Minh bồn chồn, lo lắng.
Lý Minh muốn thử Bùi Văn Tuyên, và hòa ly chính là một bước đi tất yếu.
Song với tính cách của Bùi Văn Tuyên, hắn vốn đã không mấy tin tưởng nàng, hiện lại biết được việc Tô Dung Khanh cũng trọng sinh, chưa kể hắn còn là người xem trọng tình cảm.
Đủ loại yếu tố chồng chất, hắn nhất định sẽ không chấp nhận hòa ly.
Mà kẻ đứng phía sau mọi thứ, cũng sớm đã lường trước được điều này.
Dù là việc không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở Lý Minh, khiến Lý Minh sinh lòng hoài nghi, hay việc chủ động lộ ra việc mình có thể cũng là trọng sinh để chọc giận Bùi Văn Tuyên, từng bước từng bước một, đều là bẫy rập.
Tất cả chỉ để khiến Bùi Văn Tuyên tự mình nhảy vào bẫy.
Mà Bùi Văn Tuyên thật sự nguyện ý làm vậy.
Lý Dung nhắm mắt lại, cảm thấy có chút kiệt sức.
Người nọ quá hiểu nàng, cũng quá hiểu Bùi Văn Tuyên, y vốn am hiểu thao túng lòng người, hiện tại, họ cũng là con mồi của y.
Bùi Văn Tuyên đương nhiên cực kì thông minh, nhưng về chuyện tình cảm, hắn vẫn quá nặng lòng.
Một khi nặng lòng liền sẽ trở thành một sự uy hiếp, mất đi sự bình tình, bị người khác nắm thóp, dắt mũi kéo về phía trước đến tận khi không còn cơ hội xoay người mới thôi.
Nàng không thể để mặc Bùi Văn Tuyên tùy hứng như vậy được.
Lý Dung sau khi thầm suy tính trong lòng một chốc, không khỏi có chút mệt mỏi.
Nàng vén màn lên, nhìn ra phía ngoài xe, lúc này mới phát hiện đường phố có chút khác với ngày thường.
Nam nữ chen chúc, người qua kẻ lại, so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đến tận khi đến được hồ, điều đó càng thêm rõ rệt.
Bờ hồ bình thường có thể xem là thoáng đãng, hiện đã chen chúc đầy các cỗ xe ngựa.
Lý Dung xuống xe, không khỏi nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi, "Tại sao lại đông đúc thế?"
"Bẩm Điện hạ...", thị vệ đi theo Lý Dung lập tức tiến lên đáp, "Hôm nay là lễ hội đèn lồng, người xấu người tốt lẫn lộn, xin Điện hạ cẩn thận"
Lý Dung nghe vậy mới sực nhớ ra, thì ra hôm nay chính là hội đèn lồng mà lúc trước Bùi Văn Tuyên từng nói đến.
Lý Dung vừa nhớ đến Bùi Văn Tuyên, trong lòng liền trào dâng vài phần chua xót.
Nàng xoay đầu đi, ra vẻ bình tĩnh hỏi, "Thuyền hoa chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi ạ, những người đến biểu diễn đều rất kín miệng, xin Điện hạ mang khăn che mặt lên, thuộc hạ lập tức dẫn Người đến đó"
Lý Dung đáp một tiếng, sau đó dưới sự hộ tống của người hầu, nàng đi về phía thưa thớt người, bước xuống thuyền hoa.
Hôm nay người nhiều, mặt hồ lúc nhúc những chiếc thuyền lớn nhỏ, bên bờ có rất nhiều trai gái, nhân lúc đèn vẫn chưa được thả liền thả hà đèn xuống hồ.
Trên mặt hồ, hà đèn tựa như vô số ánh sao lấp lánh, cứ thế xuyên qua khe hở của những chiếc thuyền lớn nhỏ...
Chiếc thuyền của Lý Dung không lớn không nhỏ, so với những chiếc thuyền ở đây cũng không quá bắt mắt.
Sau khi Lý Dung lên thuyền, chiếc thuyền liền chèo thẳng về phía giữa hồ, người hầu vừa dẫn Lý Dung xuống khoang thuyền vừa giới thiệu, "Hôm nay, các nơi thích hợp ngắm đèn lồng đều bị đặt trước, họ còn bảo gia nô chèo thuyền ra sẵn vị trí.
Chúng ta đến muộn nên chỉ có thể cùng dân chúng chen chúc trong hồ, có lẽ sẽ có chút ồn ào, mong Điện hạ đừng trách tội ạ"
"Không sao", Lý Dung nhàn nhạt đáp, "Tìm được người là được"
Người hầu đẩy cửa khoang thuyền ra, tiếp đến Lý Dung liền nhìn thấy bên trong, một loạt nam tử thanh tuấn đang quỳ hai bên.
Khi nhìn thấy Lý Dung tiến vào, họ đồng loạt dập đầu, cung kính nói, "Tham kiến đại tiểu thư"
Lý Dung đương nhiên sẽ không dùng thân phận thật sự để gặp gỡ nhóm con hát này.
Chính vì thế, nàng bịa ra một thân phận đại tiểu thư sau đó gọi người đến đây.
Cảnh tượng rầm rộ như hiện tại, trước đây Lý Dung không phải chưa thấy qua, nhưng đây có thể xem là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh.
Những nam nhân này, vẻ ngoài đều kém xa Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Khanh, những người sở hữu tướng mạo đứng đầu, nhưng họ lại hơn ở số lượng.
Một người xinh đẹp đứng trước mặt, thứ cảm thấy chỉ là đẹp.
Nhưng khi một nhóm người đẹp đứng trước mặt, đó mới là bữa tiệc thị giác.
Tuy đến đây vì mục đích riêng, nhưng vào giây phút nhóm mỹ nam quỳ trên đất, nâng đầu thâm tình lại chân thành nhìn mình, trái tim Lý Dung không khỏi hơi nhảy lên.
Lý Dung đột nhiên cảm thấy quả nhiên mình đã chọn đúng, nàng mỉm cười, đi vào bên trong, phất tay nói, "Các vị đứng lên đi"
Lý Dung đi thẳng đến vị trí chủ tọa, sau khi nàng ngồi xuống, những nam nhân kia cực kì hiểu chuyện, nhanh chóng tiến đến rót rượu, đấm vai cho Lý Dung.
Họ không biết điểm giới hạn của Lý Dung là gì cho nên cũng không dám làm ra hành động gì quá mức.
Lý Dung vung tay, ném vài mảnh bạc vụn xuống đất, hất cằm nói, "Ai biết đánh đàn thì đánh đàn, ai biết hát thì hát, ai biết múa thì múa, nếu không biết làm gì thì ngồi một bên hầu hạ cũng chẳng sao.
Làm không khí náo nhiệt một chút là được"
Lý Dung đã nói vậy, còn cho bạc, mọi người tức khắc phấn khởi, trong khoang thuyền chớp mắt đầy tiếng cười nói, thuyền cũng chậm rãi tiến ra giữa hồ.
Trong không khí vui tươi rộn ràng đầy tiếng đàn sáo ấy, Lý Dung nghiêng nửa người vào gối dựa, mỉm cười tủm tỉm nhìn đám đông trước mặt, hết nhấp một ngụm rượu, ăn một quả nho được người khác đút cho, đến nghe các con hát pha trò, nổi giỡn, lửa giận trong lòng nhất thời tiêu hao không ít.
Nàng cũng không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện của Bùi Văn Tuyên nữa, dù sao tin tức nàng lên hoa thuyền, ngày mai chắc chắn sẽ truyền vào cung.
Bùi Văn Tuyên chỉ cần bình tĩnh lại, nhất định sẽ mượn cái cớ này, đến tìm Lý Minh kể lể chuyện tình cảm giữa họ không quá tốt đẹp.
Nếu không bình tĩnh nổi, hắn có lẽ sẽ thật sự muốn hòa ly với nàng.
Cũng tốt thôi.
Như vậy sẽ không gián đoạn tiền đồ của hắn.
Lý Dung vừa nghĩ vừa vỗ tay, cao giọng nói, "Hay lắm, thưởng!"
Vừa dứt lời, người đang trình diễn bỗng lui xuống, thay bằng một người khác tiến lên.
Lý Dung đang cúi đầu ăn quả nho do con hát bên cạnh đút cho mình, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười có chút quen thuộc truyền đến, "Điện hạ, tại hạ không biết đánh đàn, khiêu vũ, không bằng kể một câu chuyện cho Người nghe?"
Lý Dung nghe được thanh âm này, cảm thấy dường như nghe qua ở đâu đó, lòng cảnh giác đột nhiên dâng cao.
Khi nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y, mặt mày như ngọc đứng đó, đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
Lý Dung vừa nhìn thấy đối phương liền sợ đến mức quả nho nghẹn giữa cổ họng, không ngừng ho sặc sụa.
Nàng vừa chỉ vào hắn vừa ho nói, "Ngươi...!Ngươi..."
Nụ cười của người thanh niên vẫn như cũ, tựa hồ biết Lý Dung đang sợ hãi chuyện gì.
Con hát bên cạnh thấy Lý Dung mắc nghẹn, vội vã vỗ lưng cho nàng, nôn nóng hỏi, "Điện hạ, Người sao vậy ạ?"
"Ra...!ra ngoài...", Lý Dung nhanh chóng phất tay, la lên, "Lui xuống hết đi"
Con hát ngẩn người, khẽ nhìn Lý Dung, lại khẽ nhìn vị thanh niên mặc bạch y đứng ở trung gian, một lát sau, nhóm con hát mới do dự đứng dậy, lục tục lui xuống.
Đợi mọi người đi hết, Lý Dung mới bình ổn lại hơi thở, thanh niên mặc bạch y chậm rãi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xổm xuống, nâng một ly trà, ý cười dịu dàng nói, "Điện hạ, uống chén nước?"
Lý Dung không nhận, sau khi bình ổn một chốc, nàng mới quay sang, nhíu mày hỏi, "Sao ngươi lại đến đây?"
Khi chiếc thuyền nhỏ của Lý Dung chạy về phía giữa hồ, Bùi Văn Tuyên đã chạy đến bên hồ.
Bùi Văn Tuyên đến tìm gia đinh của phủ Công chúa phụng mệnh canh giữ ở bến thuyền, thở gấp nói, "Điện hạ đâu rồi?"
Nhóm gia đinh nhìn Bùi Văn Tuyên, như thể không ngờ hắn sẽ đến, ai nấy đều cứng đờ người, cũng chẳng biết có nên nói thật không.
Bùi Văn Tuyên thấy gia đinh vẫn còn sững sờ liền biết họ đang suy nghĩ có nên lấp liếm giúp Lý Dung không, hắn khắc chế cảm xúc nói, "Ta biết Điện hạ gọi người của Nam Phong quán, ta không phải đến gây chuyện với nàng ấy, bọn họ đâu rồi?"
Gia đinh không đáp, chỉ là như ám chỉ mà cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm Bùi Văn Tuyên đang cầm trong tay.
Dù nhìn thế nào cũng không phải là đến nói chuyện bình thường.
Bùi Văn Tuyên nhận thấy được tầm mắt của nhóm gia đinh, cũng không định dây dưa thêm, hắn trực tiếp kề kiếm lên cổ một gia nô quát, "Nói!"
Gia nô lần này xác định, Phò mã thật sự đến liều mạng, hắn không dám che giấu, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói, "Phò mã, thuyền của Công chúa đã đi rồi ạ"
"Là chiếc nào?"
"Là, là chiếc có hai tầng vẽ hoa trang trí bên ngoài, ngay giữa hồ ạ"
Gia nô nâng tay, chỉ ra phía giữa hồ.
Bùi Văn Tuyên nghe vậy cũng chẳng màng quan tâm đến đối phương, hắn nhanh chóng chạy đến bên hồ, tìm người mình vốn đã sắp xếp từ trước, hỏi thẳng, "Thuyền của ta đâu?"
"Công tử, ngài đi một mình ạ?"
Người chèo thuyền nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, kỳ quái hỏi, "Không phải nói mang theo phu nhân sao?"
"Giữa chừng có thay đổi, ta tự mình đi là được"
Bùi Văn Tuyên nhảy lên thuyền, người chèo thuyền tháo dây thừng, lo lắng nói, "Công tử biết chèo thuyền sao?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, treo kiếm bên eo, hắn huơ mái chèo, thuyền cứ thế lướt về phía giữa hồ.
Khi Bùi Văn Tuyên đang ra sức chèo thuyền, Lý Dung nhìn người thanh niên nửa ngồi xổm trước mặt, nghe đối phương có chút bất đắc dĩ nói, "Hạ quan từ lâu đã muốn nói chuyện với Điện hạ, ngặt nỗi mãi chẳng có cơ hội.
Hôm nay thấy Điện hạ đến du hồ, nhanh chóng đi theo nhóm người kia, trà trộn lên đây, không ngờ thật là Điện hạ mở tiệc.
Sự phong lưu của Điện hạ, thật khiến lệnh quan mở rộng tầm mắt"
Thanh niên vừa nói vừa ngồi xuống, Lý Dung nhìn hành vì càn rỡ của hắn, cười lạnh thành tiếng, "Đã biết là Bổn cung còn không thèm hành lễ, Thôi Ngọc Lang, ngươi to gan thật đấy"
"Điện hạ không muốn để lộ thân phận, hạ quan chẳng qua chỉ đang tôn trọng ý của Điện hạ mà thôi"
Thôi Ngọc Lang phe phẩy quạt, trả lời vô cùng thong dong, Lý Dung cũng không muốn nhiều lời nên hỏi thẳng, "Tìm Bổn cung có chuyện gì?"
"Muốn cầu xin Điện hạ làm một việc"
Thôi Ngọc Lang nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Hạ quan muốn thay một người bạn tốt của mình, học sinh của Thanh Thành, Trần Hậu Chiếu cầu một sự công bằng"
"Công bằng gì...", Lý Dung nhàn nhạt nói, "Mà phải đến tìm Bổn cung?"
"Trần Hậu Chiếu là bạn tốt lúc trước của hạ quan, cực kì tài hoa, lần khoa cử này, hắn vốn đạt được hạng nhất trong kỳ thi hương, trở thành sĩ tử hương cống, vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân.
Không ngờ Tiêu Bình Chương, một hương thân* địa phương cấu kết quan phủ, gạch bỏ tên của hắn, làm Tiêu Thuận Văn, con trai của ông ta trở thành hương cống, tham dự kỳ thi mùa xuân.
Người bạn tốt này của thần đến kinh thành cáo trạng, trên đường đi lại bị đuổi giết, sau khi đến kinh thành lại không có quan viên nào chịu nhận vụ án này.
Hạ quan từ lâu đã được nghe thanh danh của Điện hạ, biết Điện hạ hào hiệp trượng nghĩa, thiện ác phân minh, vẫn xin Điện hạ hãy làm chủ cho bạn thân của thảo dân!"
(Gốc, 乡绅, một giai cấp những người có học thức ở nông thôn nhằm quản lý chuyện trong thôn)
Lý Dung nghe thôi Ngọc Lang nói xong không đáp lời ngay.
Những vụ án không rõ ràng, nàng sẽ không tùy tiện cho đáp án.
Trong lúc nàng cẩn thận suy tư giá trị của vụ án này liền thấp thoáng nghe được bên ngoài