Hắn đã nói đến mức độ này, Lý Dung cũng không giả vờ nổi nữa.
Nàng nằm trên đất một lát, khi thấy Bùi Văn Tuyên không định đến kéo mình dậy nàng liền tự đứng lên, vờ như chưa có gì từng xảy ra, thần thái ưu nhã ngồi lại chỗ cũ.
Nàng có chút chột dạ.
Dù ban nãy họ vừa cãi nhau, nhưng một màn tự tiến cử của người nọ còn bị hắn bắt tại trận thế này, nói thế nào cũng có chút xấu hổ.
Tình huống tương tự không phải không có, nàng nhớ ở kiếp trước có một Trạng nguyên kia khá tuấn tú, nghe nói nàng yêu thích mỹ nam, cũng không biết vì coi trọng bề ngoài hay quyền thế của nàng, một ngày nọ, nhân lúc đang thương nghị chính sự với Lý Dung, hắn lặng lẽ nhét cho nàng một tờ giấy.
Những việc phong nguyệt thế này nàng vốn không thích để nó dính dáng đến triều chính, vốn định lặng lẽ xử lý nhưng không ngờ lại truyền đến tai Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên không tỏ thái độ gì, cũng không biết hắn phẫn nộ hay tức giận, kết quả tên Trạng nguyên kia ngày hôm sau đã bị người cáo trạng, tiếp đến đối phương từ học vị tiến sĩ của Quốc tử giám trực tiếp bị giáng xuống chức tri phủ địa phương, thế là khi chưa sống được mười năm ở Hoa kinh, hắn đã phải thu thập hành lý rời đi.
Nghe bảo sau khi ra khỏi thành chưa đến năm dặm, hắn đã gặp một nhóm sơn tặc, không những bị cướp sạch tiền còn bị tròng bao bố, tẫn một trận nát nhừ.
Kết quả thế này nếu nói không có Bùi Văn Tuyên nhúng tay, nàng chết cũng không tin.
Cũng chỉ có loại người bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn ấu trĩ như Bùi Văn Tuyên mới có thể làm ra những chuyện tương tự.
Kiếp trước khi bọn họ chiến tranh lạnh, Bùi Văn Tuyên chỉ có thể âm thầm sau lưng giở mấy trò xấu xa, hiện tại hắn và nàng đã xác nhận quan hệ, hắn có lẽ rất khó thỏa mãn với việc chỉ "lặng lẽ" làm việc xấu nữa.
Vì thế Lý Dung luôn trong tư thế chuẩn bị, xem Bùi Văn Tuyên định chơi chiêu trò gì.
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại không nói một lời, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Qua hồi lâu, như đã điều chỉnh cảm xúc xong hắn mới chậm rãi lên tiếng, "Ta đến tìm Điện hạ, vốn là để xin lỗi"
"Không cần xin lỗi", Lý Dung vội vã rót trà cho hắn, "Đều là việc nhỏ, ngươi cứ xả ra hết đi, có gì bức bối cứ xả ra, sau đó chúng ta lại nói chuyện sau"
Bùi Văn Tuyên bị mấy lời Lý Dung chặn họng, sau một lát do dự, hắn mới nói, "Điện hạ, không cần như thế"
"Ngươi không cần gạt ta", Lý Dung nâng tay ngắt lời hắn, sau khi rót đầy trà vào ly, nàng dùng hai tay đưa đến trước mặt hắn, "Nếu thật sự như ngươi nói, ngươi sẽ không bắt ta đến đây"
"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười, "Chiếc thuyền nhỏ này vốn do ta chuẩn bị để cùng Điện hạ đến ngắm đèn lồng"
"Chúng ta có giống như đang ngắm đèn sao?"
Lý Dung quyết đoán hỏi lại, không đợi Bùi Văn Tuyên trả lời, Lý Dung đã nói ra đáp án, "Đây là bắt cóc!"
"Ngươi và ta cãi nhau, ngươi mắng ta, ngươi không màng tiền đồ, làm việc tùy hứng, tất cả những chuyện này, ta sẽ không so đo tính toán", Lý Dung huơ huơ hai tay, nghiêm túc nhìn hắn, "Ta chỉ yêu cầu ngươi một việc, hiện tại chèo thuyền về, có chuyện gì chúng ta lên bờ lại bàn sau"
"Điện hạ vì sao lại yêu cầu như vậy?", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, "Nơi này phong cảnh thanh nhã, ít người qua lại, không đâu thích hợp nói chuyện hơn ở đây cả"
"Ngươi nói không sai", Lý Dung lập tức nói tiếp, "Dùng để đe dọa uy hiếp ta, cực kì thích hợp.
Ta cũng không biết chèo thuyền, nước lại lạnh như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể tự bơi vào bờ sao?"
"Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, "Ta đã đọc được những bức thư Người viết lúc bị nhốt ở tháp Bắc Yến"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Lý Dung sững người, hai người trong nháy mắt đều trầm mặc, Bùi Văn Tuyên rót rượu, uống một ngụm, thong thả nói, "Nàng nói xem, rõ ràng chúng ta đều muốn tốt cho đối phương, vậy hà cớ gì phải đi về phía tuyệt lộ chứ?"
"Hai người nếu đều muốn chia xa thì cũng thôi, nhưng trong lòng Điện hạ rõ ràng có ta, vì sao chúng ta còn phải bước đi trên con đường này chứ?"
Lý Dung không nói gì, rũ mắt.
"Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên siết ly rượu, có chút mỏi mệt hỏi, "Hôn nhân đối với Người, rốt cuộc là thứ gì?"
Bùi Văn Tuyên vừa uống rượu vừa chậm rãi chất vấn, "Nếu cần, nàng liền có thể cùng một người chưa từng gặp mặt thành hôn.
Nếu không cần, nàng cũng có thể hòa ly, vứt bỏ.
Đối với Người, ta rốt cuộc được xem là thứ gì đây?"
Lý Dung không đáp, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần khẩn cầu, "Điện hạ, xin hãy nói thật với ta đi"
"Chàng muốn nghe lời nói thật lòng?", Lý Dung bật cười, Bùi Văn Tuyên chỉ nhìn nàng, tầm mắt thẳng lăng lăng kia đã cho thấy rõ thái độ của hắn.
Lý Dung bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm sau đó khẽ gật đầu nói, "Được rồi, vậy tối nay chúng ta cứ nói thật với nhau đi.
Ta có thể dễ dàng hòa ly, là vì trong chuyện này, hòa ly là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Phụ hoàng đa nghi, dù có giải thích thế nào, chuyện lá bùa nếu đã dấy lên lòng nghi ngờ của ông về sự trung thành của chàng, ông ấy nhất định sẽ thăm dò chàng.
Mà để cho thấy sự tận trung của chàng, đây là chuyện phải làm.
Chàng hỏi ta vì sao lại yêu cầu hòa ly, nhưng ta mới là người phải hỏi chàng, vì sao không chịu hòa ly?"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy, đang định trả lời lại thấy Lý Dung chém đinh chặt sắt nói, "Bởi vì chàng hoài nghi ta!"
"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung tự rót rượu, khống chế ngữ tốc, ưu nhã lại thong thả nói, "Kỳ thật chính chàng cũng không nói rõ được, nhưng trong lòng chàng, chung quy vẫn không hề tin tưởng ta"
"Nếu chàng tin tưởng ta, chàng cớ gì phải sợ hòa ly? Dù cho không sống cùng nhau nữa, chàng và ta như cũ ở bên nhau, không thể sao?"
Xem Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói vậy, quay đầu nhìn ra mặt hồ ngoài cửa sổ.
Hắn nhất thời không biết có nên nói tiếp hay không.
Tiếp tục nói sẽ như thể lần nữa rạch những vết thương kia ra, những quá khứ bị che đậy nhiều năm, hơn nữa còn có chút khó lòng nhắc lại, những thứ đang lặng yên ngăn cách hai người họ.
Hắn cho rằng chỉ cần không nhắc đến liền sẽ không xuất hiện, nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, dù đó là vết thương gì, chúng đều sẽ bằng những hình thức khác nhau, ảnh hưởng sự lựa chọn tiếp theo của họ.
Hắn những tưởng bản thân đã từ bỏ, nhưng hôm nay hắn mới biết, mọi chuyện không phải như vậy.
"Sao không nói gì đi?", Lý Dung bật cười, "Chọc phải chỗ đau rồi sao? Chàng ra vẻ đường hoàng đến chỉ trích ta không xem trọng tình cảm, nhưng người thật sự không xem trọng nó, rốt cuộc là ai?"
Bùi Văn Tuyên cầm ly, nhấp rượu không nói.
Lý Dung thấy hắn trầm mặc, phỏng đoán đã được chứng thực, kỳ thật nàng vốn không nên để ý, nhưng nhìn sự trầm mặc, nàng bất giác vẫn có chút đau đớn.
Sự thống khổ kia được che giấu sau thái độ phẫn nộ, nàng đột nhiên gõ mạnh quạt xuống bàn, "Nói chuyện!"
"Nàng muốn nghe ta nói thật sao?"
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung rống giận, hắn nhìn mặt hồ, dùng chút bình tĩnh cuối cùng khắc chế bản thân hỏi.
Lý Dung nâng tay, quyết đoán nói, "Mời"
"Nàng muốn ta tin nàng...", Bùi Văn Tuyên nốc một hớp rượu lớn, tựa như tự thêm dũng khí hỏi, "Nhưng ta dựa vào đâu để tin nàng?"
Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng, "Dựa vào việc nàng vì tránh họa liền quyết định gả thấp cho ta? Dựa vào một câu nàng thích ta nhưng mới gặp chút khó khăn lại lập tức muốn chia tay? Dựa vào nàng vừa nói thích nhưng ngay lập tức có thể đi tìm tìm người khác? Hay dựa vào sở thích quan trường thất bại, tình trường đắc ý của nàng đây?"
"Nàng muốn ta tin nàng, nhưng nàng có gì đủ để ta tin tưởng nàng đây?"
Bùi Văn Tuyên cầm ly rượu, đi đến trước mặt Lý Dung, hắn quỳ một gối, hơi khom lưng nhìn chằm chằm vào nàng, "Nàng nói đúng, ta không dám tin nàng.
Hôm nay nàng có thể vì quyền thế mà hòa ly với ta thì sau này, nàng cũng có thể vì quyền thế mà thật sự đoạn tuyệt với ta.
Ta hiện tại vẫn là trượng phu của nàng, chỉ cần ta không nói, ai cũng đừng hòng tách chúng ta ra.
Nhưng nếu chúng ta tự động tách ra thì sao?"
"Tô Dung Khanh vẫn đang quan sát chúng ta", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Ta không dám tin nàng, cũng không dám tin y"
Lý Dung nghe vậy, ý cười vẫn chưa bao giờ biến mất, "Ta hiểu"
Nàng ngẩng đầu, mắt phượng hơi nhếch, cực kì khiêu khích nói, "Vậy Bùi đại nhân còn đợi gì nữa? Loại nữ nhân như ta có gì tốt đâu chứ? Mau chóng hòa ly với ta, đi tìm một cô nương mà sống một cuộc đời hạnh phúc, chẳng phải như thế sẽ tốt hơn sao?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, hắn nhìn Lý Dung, nhìn sự ủy khuất cùng đau khổ che giấu bên trong đôi con ngươi như thể kiêu ngạo kia, lại nhìn bộ dáng mạnh miệng cùng ánh mắt ngạo mạn của nàng, hắn hận đến ngứa răng.
Hắn hận nàng có thể thờ ơ nói ra những lời tổn thương người khác, càng hận bản thân vì sao lại yếu đuối đến độ để mặc nàng khi dễ.
Hắn không nỡ từ bỏ nàng, hắn đau lòng nàng, vì thế hắn chẳng còn cách nào khác.
Chẳng qua hắn chỉ muốn nghe nàng nói vài lời hay, nhưng nàng lại chẳng khác gì một con nhím, không chịu nhún nhường dù chỉ nửa câu.
"Chàng nhìn cái gì?"
Lý Dung bật cười, "Luyến tiếc à? Luyến tiếc cũng không còn cách nào khác nha, ta lại không phải không nỡ..."
Còn chưa dứt lời, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc kiềm chế không được nữa.
Hắn vươn tay ra, đột nhiên đè chặt sau ót nàng, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh ban nãy giữa nàng và Thôi Ngọc Lang khi hắn đá cửa xông vào, cảnh tượng kia như đang hòa làm một với những việc ở kiếp trước.
Bùi Văn Tuyên đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần hắn đều phải tự dặn lòng, giới hạn của hắn ở đâu, hắn không nên can thiệp quá sâu vào chuyện của nàng, hắn nên làm một người quân tử.
Nhưng lớp vỏ quân tử, hắn làm không nổi nữa.
Hắn làm quân tử, hắn chịu đựng, hắn bao dung, kết quả nhận được lại là hòa ly, là sự phóng túng của nàng, là Tô Dung Khanh như hổ rình mồi cũng như kẻ tiểu nhân như Thôi Ngọc Lang luôn nhân cơ hội "Tự đề cử mình".
Xem Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Mọi ủy khuất của kiếp trước và kiếp này, trong khoảnh khắc ấy tập hợp lại, đồng thời phun trào, Bùi Văn Tuyên hung hăng cắn lên môi Lý Dung.
Lý Dung hai mắt trừng to, còn chưa kịp có phản ứng gì, nàng đã bị hắn đè nghiêng về phía sau, ép nàng xuống sàn nhà.
Lý Dung đang lửa giận ngập trời, hiện tại còn bị Bùi Văn Tuyên áp bức như vậy, nàng hung hăng dùng chân đá một cái.
Bùi Văn Tuyên lập tức dùng chân đè chân nàng lại, hai cổ tay nàng bị hắn bằng một tay đè lên đỉnh đầu.
Hắn cúi đầu, đặt môi lên môi nàng, sau đó mạnh mẽ tiến công.
Lý Dung quyết không để hắn thực hiện được ý đồ, nàng lập tức cắn môi hắn, ồm ồm mắng chửi, "Tên khốn kiếp, thứ khốn kiếp..."
Bùi Văn Tuyên vốn không để ý tới nàng, mùi tanh của máu len lỏi nơi răng môi, nàng càng phản kháng càng khiến mọi giác quan phóng đại hơn, mọi cảm giác đều trào dâng hơn.
"Mắng tiếp đi"
Bùi Văn Tuyên khàn giọng nói, âm thanh vốn luôn trong sáng hiện lại đã bị nhuộm đẫm vài phần tình dục.
Hắn thấp giọng nói, "Tiếp tục mắng, ta đang nghe đây"
Lý Dung cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, sắp xếp và hệ thống lại toàn bộ câu chữ mà bản thân dùng để mắng chửi người khác.
Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ vừa cắn vừa mắng, vừa cào vừa đá.
Hai người trong khoang thuyền, có thể nói là "đánh nhau" một trận, nhưng Bùi Văn Tuyên vẫn luôn nhường nàng, sợ nàng bị thương.
Mọi sự phẫn nộ và giận dữ đều được phát tiết ra trong hoàn cảnh trộn lẫn giữa dục vọng và hỗn loạn.
Đến cuối cùng, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc dùng dây lưng trói chặt hai tay Lý Dung lại, tiếp đến đè cả người lên người nàng, mới xem như xong việc.
Lý Dung thở phì phò, nhìn nam nhân trước mặt đã sớm mất đi phong độ.
Ngọc quan của hắn đã bị nàng kéo xuống, tóc rũ tán loạn hai bên má, quần áo cũng sớm xộc xệch.
Phần cổ và ngực của hắn đều bị nàng cào đến rỉ máu, trên vai hiện rõ dấu răng của nàng, trên môi cũng bị nàng cắn rách, chỉ có phần mặt là không bị nàng cào trầy mà thôi.
Nàng tuy cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng so với Bùi Văn Tuyên, nàng vẫn còn chút "mặt mũi".
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng họ vẫn như cũ bại lộ gương mặt khó coi nhất của bản thân cho đối phương thấy.
Song vì Bùi Văn Tuyên có vẻ ngoài xuất chúng nên hiện tại hắn không có nửa phần xấu xí, thậm chí trong tình trạng quần áo nửa che nửa lộ thế này, còn hiện ra vài phần phong lưu mà người ngoài khó có thể nhìn thấy.
Hai người đều mệt lã người, Bùi Văn Tuyên sợ nàng lại nổi điên, liền đè chặt nàng không cho nàng động đậy.
Hắn hơi thở hổn hển, lắc đầu nói, "Lý Dung, nàng đanh đá như thế này, làm gì còn phong phạm của một Công chúa chứ?"
"Chàng tốt hơn ta sao?", Lý Dung cười lạnh, "Mắng chàng một tiếng hạ lưu chính là sỉ nhục hai chữ kia"
Bùi Văn Tuyên nghe vậy không khỏi bật cười.
Hắn nhìn Lý Dung trừng mắt nhìn mình, ánh mắt kia linh động lại tràn đầy sức sống, so với bộ dáng ban nãy khi nói ra những lời gây tổn thương người khác kia, hoàn toàn khác nhau.
Hắn nhìn chăm chú nàng hồi lâu, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, "Sau này đừng như vậy nữa, khi phải nghe mấy câu nói kia của nàng, lòng ta đau lắm"
"Chàng khổ sở cũng đâu liên quan gì đến ta?"
Lý Dung nghe hắn nói vậy, bất giác lại thấy có chút ủy khuất, khoé mắt cũng vô cớ cay cay, "Cút đi"
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, duỗi tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói, "Dung Dung,