Trương Tẫn Án xoa mặt: "Sao vậy?"
Lý Cường: "Vừa mới nghe ngóng bên Tiểu Chu xong, có một chương trình truyền hình mời em tham gia, em có muốn đi không?"
Trương Tẫn Án lắc đầu: "Không đâu, anh biết em không có hứng thú với show truyền hình mà."
"Anh biết, anh chỉ đi cho đúng quy trình thôi." Lý Cường mở WeChat nhắn tin cho Tiểu Chu, "Nhưng mà anh còn muốn nói một câu, anh thấy như em mà lên show chắc sẽ rất được đấy.
Dù là show thực tế, nhưng cũng có chữ show[1], cho nên mọi người sẽ càng có hảo cảm hơn với diễn viên mà chân thực một chút."
[1] Chơi chữ Tú 秀 trong show thực tế 真人秀, tú còn có nghĩa là đẹp, giỏi,...!Mà cái hay cái đẹp thì ai chả thích.
"Sau này rồi tính tiếp." Trương Tẫn Án dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, "Mấy chương trình phổ biến hiện nay em đều xem rồi, không phải mua bản quyền của nước ngoài, thì cũng biên tập chỉnh sửa rất gượng gạo, với lại thấy rõ nhiều cái là giả đó, giả trân thiệt sự.
Cũng khổ họ ký hợp đồng, đổi lại là em...!Dù sao em cũng không hợp, thôi bỏ đi vậy."
"Được." Lý Cường nói xong, loa liền bắt đầu thông báo chuẩn bị lên máy bay, "Em chuẩn bị đi, sắp lên rồi."
Trương Tẫn Án duỗi người, đứng bật dậy kéo hành lý đi.
Lần này đến Toronto vốn là để chụp poster, nhưng thời tiết quá tốt, Trương Tẫn Án muốn đi du lịch tự túc vài ngày, rồi đi dạo mua sắm.
Vừa hay xong việc thì cũng đến cuối tháng bảy, vì vậy nhà quảng cáo đi trước, anh và người đại diện đi sau.
Hai ngày nay Trương Tẫn Án chụp rất nhiều ảnh, anh ngồi trên ghế máy bay, nâng máy ảnh Sony xem từng tấm một.
Trương Tẫn Án thích nhất là tấm ảnh chụp buổi tối, lúc đó anh đứng chụp trước cửa sổ sát đất rất lớn ở khách sạn.
Tấm này chụp được hồ Ontario, tàu thuyền cập bến bờ, nhìn từ trên cao như có những điểm sáng phản chiếu trong làn nước, phác họa ra dáng hình của thành thị.
Yên tĩnh và an nhàn.
Chờ máy bay đã bay ổn định, Trương Tẫn Án kết nối máy ảnh với điện thoại, đăng tấm ảnh này lên.
[@Trương Tẫn Án]: Đẹp lắm.
[Hình ảnh]
Không quá mấy phút sau, bình luận phía dưới đã có mấy trăm cái.
[@Ai Nói Tui Là Bồn Cầu]: Đêm có đẹp nữa cũng chẳng đẹp bằng anh (Một đồng một cái, đăng xong nhớ xóa)
[@Anh Cả Của Anh Cả Của Anh Cả]: Cíuuu! Anh cả mặc áo ngủ màu trắng, tui sẵn sàng lắm rồi [Hình ảnh]
Trương Tẫn Án bấm mở hình ra liền thấy bạn này dùng bút đỏ, khoanh bóng anh mặc đồ trắng bị ánh đèn phản chiếu lên cửa sổ.
Loại thao tác này không phải lần đầu Trương Tẫn Án thấy, nội dung cá nhân trên Weibo của anh cơ bản đều là ảnh chụp.
Có tấm chụp ở bể bơi lộ thiên nhìn ra bờ biển, thế là có người khoanh ra cái tay bị lộ có vài mi-li-mét ở trong nước của anh.
Quả nhiên, thêm vài phút qua đi, cái bình luận này được đẩy lên top, bên dưới tràn đầy ngưỡng mộ.
[@- Cô bạn thân của Trương Tẫn Án]: Mé ơi chị em đỉnh quá [Ngón cái] Chế là kính hiển vi à?
[@Xin Anh Hãy Nhìn Em]: Đệt! Chị em tuyệt lắm!
[@Đậu Nành Non - Mộc An Chí Nam]: A A A A Áo ngủ màu trắng lại còn có đai lưng, dáng người của anh cả thiệt đẹp tui đã bắt đầu cháy rồi nè.
Buổi sáng là ảnh đế vạn người chú ý, buổi tối là bạn trai chỉ thuộc về một người, chậm rãi cởi đai lưng tiến về phía bạn...!
[@Anh Cả Của Anh Cả Của Anh Cả] trả lời [@Đậu Nành Non - Mộc An Chí Nam]: Cho cậu bút nè, cậu mau viết đi!! (Bạn tui bảo nó sẵn sàng rồi!)
[@Mục Tư Lý An]: Cảnh báo người bạn đến từ hư vô[2]
[2] 无中生友: Friend from nowhere, bạn bên trên nói "Bạn tui bảo nó sẵn sàng rồi" nhưng thực ra người sẵn sàng là bạn ấy chứ không có người bạn nào ở đây cả.
Trương Tẫn Án không bài xích những các bình luận này, thậm chí anh cảm thấy những cô bé cậu nhóc này rất thú vị.
Nói cho cùng, internet chỉ là công cụ giúp một đống người xa lạ gặp gỡ nhau vì một thứ gì đó, còn sáng tạo ra hoàn cảnh gì, thì phải xem con người.
Vừa buồn cười vừa thú vị thế này, còn tốt hơn mấy cái thô lỗ gây gổ nhau.
Trương Tẫn Án vẫn khá thích, còn học được vài từ mới đây nữa.
Trương Tẫn Án đọc thêm vài cái rồi ngáp liên tục, buồn ngủ chịu không nổi, anh bèn tắt điện thoại, đeo bịt mắt bắt đầu ngủ bù.
Đợi Trương Tẫn Án tỉnh lại thì đã qua năm tiếng đồng hồ.
Người trong khoang máy bay đều đang ngủ, Lý Cường ngồi bên cạnh còn ngáy.
Trương Tẫn Án kéo bịt mắt xuống treo trên cổ rồi mở rèm ra một chút, bên ngoài đã hơi lộ ra tia sáng, hơi chói mắt, Trương Tẫn Án lại kéo rèm lại.
Trương Tẫn Án mở Weibo, nhàn rỗi buồn chán lại bắt đầu tìm kiếm tên mình, mấy cái phía trên đều là phỏng vấn, còn có một ít bài liên quan đến "Anh chỉ muốn em nhìn anh".
Bài dân mạng tự đăng cũng gần giống như các bài đánh giá phim.
Cái gì mà "#Trương Tẫn Án# #Mộc Tẫn An Nhiên# #Anh chỉ muốn em nhìn anh# Giáo sư La của anh cả mình có thể khen cả đời, đoạn dạo đầu của cảnh này làm mình nổi da gà ngay lập tức luôn, quá sát nguyên tác, thật sự đó.
Nguyên tác giáo sư La là một người văn nhã "bại hoại", tác giả dùng từ ẩn nhẫn để hình dung anh ấy, mình hy vọng mọi người có thể đi xem thử ánh mắt giết người của anh cả, tuyệt lắm luôn."
Cái gì mà "#Trương Tẫn Án# Hôm nay lại ngồi xem Diễm hỏa một lần nữa, bộ này thật sự là crush khiến lòng tôi thổn thức không yên, nhưng cái kết lại rất là hợp lý.
Mỗi lần xem đến cảnh khóc cuối cùng, tuy tôi không khóc, nhưng thật sự có cảm giác ngột ngạt khó chịu."
Trương Tẫn Án lướt xuống dưới, đột nhiên thấy một tấm hình, Trương Tẫn Án đã xem vô số tranh ảnh, biết ngay đây là truyện đồng nhân.
Trương Tẫn Án thay đổi tư thế ngồi, bấm mở hình ảnh bắt đầu xem.
Quả nhiên, vừa mở đầu đã là mình đang nói chuyện.
Trương Tẫn Án đọc được một nửa nhưng không thấy nữ chính đâu, chỉ thấy ông bạn Tô Chí Dương của mình.
Trương Tẫn Án lại đọc tiếp, cho đến khi nhìn thấy câu kia [Trương Tẫn Án nhìn anh đầy hứng thú, câu lấy ngón tay.
Níu tai Tô Chí Dương đến bên môi mình, cậu nói: "Họ nào có đẹp bằng anh."] Trương Tẫn Án mới phản ứng lại.
Đây là truyện nam nam.
Trương Tẫn Án: "..."
Là lần đầu tiên đọc được truyện nam nam về mình, Trương Tẫn Án không thể tránh khỏi tâm tình phức tạp.
Song cũng không thể phủ nhận rằng tác giả này viết rất hay, đặc biệt là đoạn giữa, những cảm xúc không thể nói ra cứ thế phun trào.
Khiến Trương Tẫn Án kinh ngạc thốt lên trong lòng rằng bây giờ dân mạng ai cũng là thần tiên, nếu không làm sao có thể viết đến đứt ruột đứt gan, vui sướng tràn trề như vậy.
Đọc đến cuối, Trương Tẫn Án phát hiện thế mà còn có cảnh giường chiếu.
[Trương Tẫn Án bị nắm được thịt mềm, nhất thời nghẹn ngào không thành tiếng, khổ sở van nài anh buông tay.
Nhưng Tô Chí Dương lại cười xấu xa một tiếng: "Ảnh đế thường ngày diễu võ dương oai trên sân khấu, không ngờ trên giường lại...!Đáng yêu thế này."]
Đây cũng là đầu Trương Tẫn Án đọc cảnh giường chiếu của mình, ngoài mới lạ, anh còn thấy ngờ vực: "Vì sao mình lại ở dưới?"
Tô Chí Dương này vừa lùn hơn anh vừa gầy hơn anh, có viết thế nào thì cũng nên là anh ở trên mới đúng chứ.
Nhìn thấy cuối cùng tác giả viết: "Anh cả lẳng lơ như vầy [Không phải], mình thật sự muốn viết một lần thụ giả 1 không thành x hình ảnh."
Trương Tẫn Án: "?"
Trương Tẫn Án bấm mở xem bình luận phía dưới, vừa hay bình luận đầu tiên nói ra điều anh cũng nghi hoặc: "Viết hay lắm.
Nhưng vì sao lại muốn viết về hai người họ? Có gượng ép quá không?"
Tác giả liền trả lời: "Nhưng anh cả với nữ diễn viên