Chương 22
Công viên trò chơi
- Đây là mẹ tao, Lily... bố tao Barshot, dì Lumi, cậu Sebatian. Còn đây là ông tao, bác Carlot, bác John và con trai bác ấy, anh Jim, anh ấy là Chuyên viên nghiên cứu phép thuật đấy!
Danton hớn hở ra mặt khi Carl gặp nó tại quán trọ của bà Danny vì không rõ ngẫu nhiên thế nào mà cả hai gia đình đều cùng thuê phòng ở đây. Danton vừa chỉ vừa liên tục giới thiệu, hết từ một bà cô tóc ngắn, xoăn tít màu hung đỏ đến một ông lão đã hơn cả trăm tuổi, miệng hom hem, đưa tay run run, khó khăn lắm mới động hờ lấy tay Carl được, rồi đến ông cậu đóng khung trong bộ đồ lễ kín mít, gương mặt luôn dương cao lên, nhìn nó với ánh mắt săm soi kỹ lưỡng của một con người gia thế và thích tỏ ra trọng vọng. Anh Jim cao dáo, đeo cặp kính dày bự trái ngược hoàn toàn với ông John to béo và tròn ủng như cái bánh mỳ nướng. Anh ta bắt tay và chào hỏi nó nhiệt tình:
- Chào em, rất vui được gặp em!
Nó cũng đáp lại với sự gắng gượng để toét ra một nụ cười nhỏ xúi:
- Em cũng rất vui được gặp anh!
Ông bà Wizander (bố mẹ của Danton) cũng tỏ ra thân thiện không kém anh Jim. Mẹ Danton hỏi nó:
- Chắc bà đây là mẹ cháu phải không?
Nó hơi gật trước khi giới thiệu:
- Dạ! Đây là mẹ cháu, Edna!
- Chào chị, Edna! - Bà Lily ngay lập tức bước tới để chào hỏi mẹ nó. Bố Danton cũng lối ngay sau với lời chào hỏi y hệt.
Mẹ nó cũng không kém phần trong khoản chào hỏi:
- Chào anh chị! Nghe Carl nói anh chị sống ở Loyr?
Bà Lily lại càng cười tươi hơn khi mẹ nó nhắc đến thân thế gia đình, giống kiểu bà chờ lâu lắm mới có người hỏi đến vậy:
- Vâng! Gia đình tôi ở Loyr tính đến nay đã gần 10 thế hệ rồi! Trong một lâu đài nhỏ trên đồi Wipper!
- Ô! Thật vinh dự khi được gặp một dòng họ danh giá như gia đình anh chị!
- Vậy khi nào mời chị tới chơi? - Bà Lily đề nghị.
- Tất nhiên là tôi sẽ thu xếp để đến thăm quan Loyr một lần, cảm ơn lời mời của chị!
Những câu chào hỏi xáo rỗng như thế càng ngày càng kéo dài thêm khiến đầu nó muốn nổ tung. Nó muốn phóng ngay về phòng trọ và đánh một giấc để xua đi mọi mệt mỏi và thất vọng đang bao trùm nếu Danton không mau chóng lôi kéo nó ra khỏi cuộc trò chuyện của hai bà mẹ. Nó nói với lại khi hai đứa đã đi được một đoạn đủ lớn để tay hai bà không dài để túm cổ áo chúng lại:
- Tụi con sẽ trở về trước 10 giờ!
Mẹ Danton nói vụt qua nhiều lớp người đang qua lại đông đúc để trở về nhà trọ của bà Danny:
- Nhớ là đừng có ăn uống lung tung và không được gây rắc rối gì đấy!
Mẹ nó cùng huề theo để nhắc nhở:
- Đừng về trễ nhé Carl!
Danton hỏi nó khi hai đứa băng qua những dãy phố treo đầy đèn lồng, giờ đã được thắp lên thành những dây sáng đèn xanh, đỏ, vàng... lung linh trên đầu và cả trước những ngôi nhà trông giống như lều trại nhưng lớn hơn nhiều, tất cả những ngôi nhà ở đây đều là hình ống dài với lớp mái liền tường nhẵn nhụi - một kiến trúc kỳ lạ, chỉ có ở Mindi:
- Có chuyện gì à?
Carl chần chừ đôi lúc trước khi nó giả vờ ngây ngô để hỏi lại:
- Sao mày hỏi vậy?
Danton đập nhẹ tay lên vai nó, giọng trầm xuống lạ lùng:
- Tao... Không thấy bố mày?
Đúng là Danton luôn sâu sắc, nó đã khơi lên đúng lý do mà Carl không thể nào vui lên nổi kể từ khi nó hỏi mẹ về bố đâu mà không ra đón nó ở cảng. Nỗi thất vọng vì hy vọng được gặp ông suốt một năm trời của nó vỡ tan tành. Thấy nó im lặng, Danton nói ngay:
- Không sao, không trả lời cũng được! Nhưng đừng giữ cái bộ mặt u ám kinh khủng thế nữa...À... Mày muốn đến công viên chơi không?
Nó suy nghĩ mất một lúc, có lẽ thứ duy nhất có thể khiến nó quên đi cái cảm giác hụt hẫng khó tả này chính là môn "đấu kiếm" ở Game Park. Nó muốn có chỗ nào đó để xả ra hết những lo nghĩ, suy tư và cả những rắc rối đã xảy đến với nó trong suốt hai tháng trời vừa qua. Nó gật đầu đồng ý. Và hai đứa tiến thẳng qua những hàng quán san sát hai bên đường, băng qua thêm một dãy phố treo kín đèn lồng, tụi nó đi đến những bậc thang rộng khủng khiếp dẫn lên tầng hai thị trấn.
Trong lúc đi, nó chợt kể:
- Bố tao có lệnh triệu tập đột xuất!
Danton ngơ ngác trước câu nói vu vơ đấy của Carl. Mất chừng nửa phút sau nó mới hiểu hết ý nghĩa.