Chương 26
Bất ngờ trong buổi lễ
Sáng hôm sau là một buổi sáng sương mù dày đặc với làn không khí lạnh buốt của những ngày cuối tháng mười. Sân gà càng trở lên ảm đảm khi chuyến tàu sáng bắt đầu lăn bánh sau nhiều hồi còi hú hú ầm ĩ và nhả khói um xùm. Carl đứng một mình trên sân ga, giáng nhìn theo mẹ nó qua ô cửa kính khoang tàu mờ mờ đục đục. Bà vẫy tay chào tạm biệt và nó cũng vậy, cố gắng giữ mọi cảm giác trở lên thật đơn giản và không có gì.
Mãi tới khi con tàu khuất sau những hàng cây rậm rạp ở phía cuối nhà ga nó mới hạ tay xuống, cảm giác giá buốt tràn ngập khắp buồng phổi khiến nó cảm thấy khó thở. Kéo cao cổ áo, nó quay lưng rời khỏi nhà ga để trở về căn phòng trọ, hằng mong sẽ có thể để lại tất cả những phiền muộn theo những đường ray ngoằn nghèo, lắt léo dẫn ra khỏi Mindi.
Trở về phòng trọ, nó nằm vật xuống giường, những suy nghĩ ập đến nhưng rồi mọi thứ cũng mau chóng qua đi khi nó nhận ra mình đang chìm dần vào trong bóng đêm mịt mù tăm tối. Rồi nó bắt đầu cảm nhận được hương vị của thịt dê nướng mà mẹ đã làm cho nó hồi tối qua rồi đến hình ảnh bố bế nó trong lòng bàn tay, cuộn lại trong lòng một chiếc ghế êm ái vào một ngày mùa đông ướt át lúc nó còn là một cậu bé 5 tuổi. Ở đó, ông đã cho nó xem những quả cầu lửa tuyệt đẹp, cháy xì xèo trong lòng bàn tay cùng những niềm cảm hứng tuyệt diệu về công việc Vệ Thần. Tiếng nó cười vui sướng như còn vang mãi trong đầu cho đến khi mọi thứ lại trở về với màn đêm đen đặc rỗng tuếch. Mọi thứ lại bắt đầu hiện ra trở lại, từ xa nó nhìn thấy những dáng người trong bóng tối lờ mờ của một khu rừng nhợt nhạt với những thân cây cao và thô cứng. Khung cảnh ấy hiện rõ dần lên, những tiếng gươm đao vang lên khắp nơi, máu chảy, lửa cháy, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng. Khắp nơi, mọi thứ bỗng chốc trở lên hoang tàn, nó đứng ngay đó, suy sụp và đớn đau. Một lưỡi gươm chém ngang màn đêm khiến nó choàng tỉnh giấc với cảm giác hoảng hốt và lo sợ.
Nó nhìn ra ngoài, trời đã ngả vàng, chiếc đồng hồ để bàn báo hiệu 4h chiều. Cơn ác mộng vừa trải qua khiến tim nó quặn thắt, mồ hôi túa ra ướt đầm. Nó đứng dậy, vơ một bộ đồ xuề xoà trong tủ, nó bước vào nhà tắm để rũ sạch sẽ những phiền muộn.
Nó trở ra với một cái bụng đói cồn cào thôi thúc nó bước ra khỏi nhà để đi ăn cái gì đó. Lần này nó không thấy cái bóng đen theo dõi ngoài cửa sổ nữa. Mọi thứ vừa qua với nó như là một giấc mơ kinh khủng, khi nó quyết định mở mắt thì mọi thứ coi như chấm hết. Nó biết sự thật không phải thế nhưng nó cứ tự cho là thế cũng đâu có tổn hại gì.
Bữa ăn tối sớm hôm đó chỉ có mình nó. Nó chọn ình cái bàn nằm khuất sâu trong một góc ở tầng hai cửa quán ăn Bobby ngay đối diện. Mọi thứ thật đơn giản và nhanh chóng trước khi nó trở về phòng trọ và tự nghĩ rằng sẽ thưởng thêm ình một giấc ngủ dài trên chiếc giường đệm êm ái. Nhưng khi nó vừa đặt mình xuống giường thì có tiếng gõ dồn dập lên cửa. Nó nhận ra Danton, thằng bạn hăng hái bước vào nhà bất chấp sự chưa chào hỏi. Nó ngồi phịch xuống ghế ngoài phòng khách, hăm hở hỏi han:
- Cô Edna đâu rồi?
Carl thực tình không hề muốn ủ giũ khi nó thành thật trả lời:
- Mẹ tao cũng có lệnh triệu tập, bà vừa rời thị trấn sáng nay!
Danton tỏ rõ sự ngạc nhiên đan xem với lỗi niềm thấu hiểu sâu sắc. Nó động viên Carl:
- Coi nào! Mẹ mày đi làm nhiệm vụ chứ đi đâu mà mặt mày kinh khủng thế kia?
Carl không nói gì, nó chỉ cố lảng đi chỗ khác. Danton liền đứng phắt dậy, nó đề nghị:
- Sao mày không đến Khu Tổ Chức với tao luôn nhỉ? Tao chọn sẵn ghế ày ở hàng đầu rồi! Nhanh lên!
Chưa kịp để Carl phản ứng, Danton tức tốc kéo nó đứng lên khỏi ghế, phóng ra khỏi phòng và đi thẳng tới Khu Tổ Chức nằm chơi vơi trên tầng bốn - tầng cao nhất của thị trấn. Những bậc thang bằng đá trắng nhẵn nhụi với hai hàng cột điêu khắc tỷ mỷ mở ra một sân có mái che rộng lớn, thắp đèn sáng lung linh. Hai hàng khán đài xếp cong cong quanh một sân tròn rộng. Phía còn lại, ngay đối diện với các khán đài là nơi dành ột cái cây vô cùng to lớn với nhiều những tán cây nhẵn nhụi toả ra che khắp một khoảng rộng phía dưới. Trước đây nó chỉ nghĩ đó là cái cây bình thường nhưng giờ thì nó biết, đó là một nhánh của đại thụ Feety - sinh vật canh giữ nguồn phép thuật quan trọng của Lithendu. Ở đây người ta cũng hay gọi nó là Cây Lớn.
***
Trên này hiện giờ đã đông người, đa phần là những người tới tham dự. Họ xúng xính trong những bộ đồ choàng ánh kim lấp lánh cùng với váy xoè cách điệu hoặc áo choàng dài cổ với những đường gấp nhăn độc đáo. Một số ít còn lại là người tham gia chuẩn bị cho buổi lễ, họ đang tất bật với những dây đèn, những tràng hoa, những tượng sáp nhỏ, những duy-băng... Mọi thứ được điều khiển nhịp nhàng bằng những cái hất tay chính xác. Một dãy dài những con bướm bằng phép thuật hiện ra trên những bệ hoa bằng xứ xếp quanh sân tròn sáng lấp lánh. Những chiếc đuốc tạo hình từ nước cũng vừa được thắp lên bởi những thợ thần xung quanh khán đài. Họ cũng tất bật trang trí những dãy hoa kết dài cứ chốc chốc lại nở ra rồi chụm lại, trông rất vui nhộn và lạ mắt.
Danton dẫn nó đến Khu Chuẩn Bị, ngay phía sau khán đài bên phải. Gia đình Danton đã họp mặt đông đủ ở đây từ khi nào, họ đang rối rít vây quanh anh chàng 15 tuổi với mái tóc vàng đang mặc bộ áo choàng lễ phục màu trắng với những viền xanh sáng mà Danton giới thiệu với Carl là Bill - cậu em họ của em gái mẹ nó. Trông thành bé có vẻ khá ổn, thứ duy nhất cần phải trấn tĩnh tinh thần là mẹ của Bill. Trông bà có phần vui mừng và hạnh phúc hơi quá mức bình thường khi cứ không ngừng căn chỉnh lại chiếc thắt lưng cho Bill khiến thằng nhỏ trở nên bực mình hết sức với gương mặt ngại ngùng nhìn chúng bạn.
***
Mọi việc ổn thoả khi gần đến 7h, bên ngoài trời đã tối hẳn và Khu Tổ Chức càng trở lên lung linh và sặc sỡ hơn với những hàng đèn lồng treo dọc quanh những khán đài và tấm thảm đỏ trải dài từ những bậc thang phía dưới tới tận sân tròn phía trong. Một bục cao lưng trừng cũng đã được dựng lên ngay dưới gốc Cây Lớn. Carl nhớ rằng gần một năm trước nó cũng đã đứng ngay đó để nhận Magistry của riêng mình. Nhưng năm nay có vẻ người ta đã thêm nhiều hàng hoa chắp nối quanh những thành cao của chiếc bục hơn