Chương 40
Lòng cam đảm
- Người mặc áo đen là ai vậy ạ? - Nó hỏi.
- Cinda! - Phù thuỷ Grin bình thản nhắc ra cái tên đó.
- Ý bà là phù thuỷ Cinda, kẻ đã đầu độc Onmid? - Nó nhớ lại những gì Feety đã nói.
Phù thuỷ Grin khẽ gật đầu xác nhận làm nó càng thêm lo lắng. Nó hỏi:
- Nhưng sao bà ấy đến đây?
- Ta cũng đang tự hỏi điều đó! - Grin nói - Điều ngạc nhiên là làm cách nào mà cô ta biết đến chỗ này!
Im lặng một thoáng trước khi phù thuỷ Grin hỏi nó:
- Cháu có thấy ai lúc vào nhà không?
- Bà cũng nghĩ là có người sao? - Nó hỏi lại.
- Ta tin là vậy! - Grin nói.
- Cháu cũng nghĩ thế! - Nó nói - Nhưng khi cháu vào thì hắn như đã biến mất!
- Không ai có thể biến mất trong căn chòi này, kể cả khi hắn là phù thuỷ... trừ khi - Grin hướng mắt về phía bức tranh - Hắn ta đã đi đến chỗ cổng vào Ovilmad!
Nó cũng nhìn theo. Bức tranh vẫn nằm ngay ngắn trên vách tường, hình ảnh cũng không có nhiều khác biệt so với lúc nó nhìn sáng nay.
- Bà nói bức tranh đó? - Nó hỏi.
- Đúng thế! Bức tranh là đường dẫn nhanh nhất và an toàn nhất đến cánh cổng. Ta tin là hắn đã khám phá... hoặc vô tình khám phá ra nó!
- Vậy là hắn muốn đến đây để tìm đường tới Ovilmad? - Nó lại đưa ra thêm một giả thiết.
- Cũng có thể vì thứ khác!... Ở nơi này, có hai điều còn quan trọng hơn cả bức tranh đó... là Ellen và mặt dây chuyền của Feety.
Nó bật ngay dậy khỏi ghế, ngực nó như bị ép xuống bởi cả ngàn cân nặng. Nó biết là nó là gây ra một sai lầm khủng khiếp khi không mang theo cái mặt dây chuyền đó khi đi ra ngoài để tìm kiếm bức ăn cho bữa trưa.
Nó phóng ngay tới chỗ kệ đặt những chiếc bình sứt mẻ. Nó tìm nơi mà nó đã để lại chiếc mặt dây chuyền trước lúc ra ngoài cùng phù thuỷ Grin sáng nay.
Chiếc dây chuyền vẫn nằm đó, Carl cảm thấy nhẹ nhõm khi nhấc nó ra và mang trở lại bàn.
- Ta nghĩ cháu nên mang nó theo người. - Grin nói, gương mặt bà cũng vừa giãn ra khi nhìn thấy chiếc mặt dây chuyền bằng gỗ trên tay nó.
- Bà có nghĩ chúng đến vì chiếc dây chuyền không? - Nó hỏi.
Nhưng phù thuỷ Grin chưa kịp trả lời thì câu chuyện của nó và phù thuỷ Grin bị ngắt ngang bởi tiếng ho nhẹ của Ellen. Cô nàng vừa thức dậy và xem xét xung quanh với cái nhìn khó có thể mệt mỏi hơn.
Nó lập tức bước đến bên giường, phù thuỷ Grin cũng lối ngay sau. Bà Grin hỏi:
- Cháu thấy sao?
- Bà là ai? Tôi đang ở đâu? - Giọng Ellen thều thào và khản đặc.
- Cậu bị thương mà nhớ không? Phù thuỷ Grin đã chữa cho cậu! - Nó nói, tuy nhiên Ellen phớt lờ nó. Cô nàng tránh ánh nhìn vào nó như thể chính nó đã gây ra mọi chuyện. Cô quay sang nói với Grin:
- Cảm ơn bà!
- Vết thương của cháu sao rồi? - Grin tiếp tục quay lại với vấn đề sức khoẻ của Ellen.
- Cháu ổn! - Ellen nói. Tuy nhiên, gương mặt uể oải với đôi môi khô nẻ phần nào tố cáo tình trạng của cô nàng lúc này. - Cháu xin một chút nước... được không ạ!
- Carl, lấy nước nào! - Grin quay lại bảo nó. - Ta nghĩ là ta sẽ làm thứ gì đó cho bữa trưa! Cháu hẳn sẽ rất đói sau khi mất từng đó máu!
Tuy uống nước nó mang tới nhưng Ellen có vẻ vẫn rất giận. Cô nàng vẫn không hề nhìn vào nó. Nó không biết vì sao nó lại trở thành người đáng giận trong khi chính Ellen mới che giấu nó mọi chuyện. Ai trong hoàn cảnh của nó cũng sẽ đều hành xử như vậy thôi. Tuy thế, nó vẫn là người mở đầu trước:
- Tớ xin lỗi!
Ellen mở lớn mắt nhìn nó.
- Vì chuyện đã không nghe cậu giải thích! - Nó nói tiếp. - Tớ biết là cậu có lý do ọi chuyện!
Ellen quay đi, nhưng lần này thì cô nàng đáp lời nó:
- Đó không phải lỗi của cậu! Ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nói vậy thôi! - Ellen nói đúng những gì nó nghĩ.
- Nhưng chúng ta có chuyện quan trọng cần làm. Vậy nên, hãy mong chóng khoẻ lại đi! - Nó động viên.
- Chuyện quan trọng? - Ellen thắc mắc.
Nó định trả lời nhưng phù thuỷ Grin đã chen ngang câu nói của nó:
- Mọi chuyện để sau! Hãy để Ellen nghỉ ngơi và giúp ta một tay với đống hạt dẻ này!
- Dạ! - Nó nói và quay lại với Ellen - Chúng ta sẽ nói chuyện khi cậu khỏe hơn!
***
Khi trời đã gần về chiều, Grin yêu cầu nó vào rừng và mang về ít nước để bà rửa vết thương cho Ellen. Bà cũng đưa cho nó một chiếc còi, đề phòng trường hợp Cinda trở lại và tấn công nó. Tuy nhiên thì khả năng chuyện đó khó xảy ra bởi nhiệm vụ của mụ ta có thể đã kết thúc.
Khi nó mang nước trở về căn chòi thì Ellen đã khoẻ hơn rất nhiều. Cô nàng đã có thể đứng lên đi lại mặc dù nét mặt