Chuyển ngữ: Mơ
Nói rất hay rất có lý, Tiên Tiên Tử không thể phản bác.
Thử là mình, thử hỏi nếu có máy tự động bắt quỷ, liệu cô có muốn tự mình ra tay không?
Bạch Tiên Tiên lập tức cảm thông sâu sắc, vô cùng thấu hiểu hỏi: "Vậy sao bây giờ cô muốn tìm tôi?"
Nhất Chi Xuân nuốt ngụm nước miếng, lúc này giọng điệu mới trở nên sợ hãi: "Mấy ngày gần đây tôi có thể cảm giác rõ ràng sức khỏe tôi dần dần tệ hơn, bắt đầu gặp ác mộng bị bóng đè.
Ngay cả khi bật máy sưởi dưới sàn cũng cảm thấy lạnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh..."
Bạch Tiên Tiên nói: "Đây là biểu hiện dương khí suy yếu nguyên khí hao tổn sau khi ở chung với âm hồn lâu.
Bây giờ cô ở đâu?"
Nhất Chi Xuân trả lời: "Ở trong khách sạn gần nhà, tôi không dám trở về.
Nhưng mà hôm nay tôi đăng nhập diễn đàn phát hiện nó còn đang đăng chương mới." Cô ấy ngừng một chút, không khỏi cảm thán một câu: "Nó thật sự rất chăm chỉ."
Bạch Tiên Tiên: "...!Gửi địa chỉ khách sạn cho tôi, bây giờ tôi đến tìm cô."
Nhất Chi Xuân vâng hai tiếng, cúp máy rồi gửi địa chỉ tới.
Sắp tới lúc tan làm, Trần Lẫm đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Muốn tôi đi cùng cô không?"
Lúc mỗi lần anh hỏi cô câu này, Bạch Tiên Tiên đều cảm thấy vô cùng an toàn.
Nhưng dù sao hôm qua vừa xin nghỉ, lúc nào cũng dẫn anh trốn việc khiến lương tâm Bạch Tiên Tiên áy náy.
Hơn nữa nghe chuyện của Nhất Chi Xuân cũng không khó giải quyết, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh: "Không cần đâu, anh cứ yên tâm ở nhà đi!"
Thật ra Trần Lẫm chưa từng lo lắng về năng lực của cô, chỉ sợ cô sợ thôi.
Nhưng mà cô luôn có dáng vẻ vô cùng nhiệt tình không sợ hãi này như mấy cây xanh cô mua về, sinh trưởng rất mạnh mẽ, tràn ngập sức sống mê người.
Anh gật đầu, còn nói: "Chú ý an toàn, có việc gọi điện thoại cho tôi."
Ngừng một chút, bổ sung một câu: "Gửi tin nhắn Wechat cũng được."
Bạch Tiên Tiên lấy ba lô trong tủ ra đeo lên hai vai: "Biết rồi."
Nhất Chi Xuân cũng là người Vân Xương, cho nên tải Bạn Biết Không nhìn chứng thực địa chỉ của Bạch Tiên Tiên ở Vân Xương thì lập tức đặt hàng.
Cô ấy vốn rất tin tưởng cao thủ cùng diễn đàn này.
Mùa đông trời tối sớm, lúc Bạch Tiên Tiên xuống xe, sắc trời đã tối rồi, ánh đèn bên đường phản chiếu sương mù mờ mịt buổi tối.
Cô gửi tin nhắn trước cho Nhất Chi Xuân, vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô gái trẻ đứng ở cửa khách sạn.
Giọng nói của cô ấy rất khớp với vẻ ngoài, là cô gái trẻ tóc ngắn đeo mắt kính viền vàng, gầy gò trắng trẻo, khoác áo khoác dài tới chân vẫy tay với cô.
Bạch Tiên Tiên bước hai, ba bước tới gần: "Nhất Chi Xuân đại đại?"
Nhất Chi Xuân xấu hổ nói: "Đại sư gọi tôi Tiểu Xuân là được."
Bạch Tiên Tiên nói: "Được, vậy cô cũng gọi tôi là Tiên Tiên nhé.
Nhà cô cũng không xa nhỉ? Chúng ta đi qua xem nhé?"
Nhất Chi Xuân gật đầu, chỉ một hướng, hai người đi về nhà.
Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa hỏi tình huống, biết được bàn phím này là cô ấy mua ở trang web bán đồ cũ cách đây nửa tháng.
Bàn phím mới tám mươi phần trăm, người bán lại nói đây là đồ dùng cá nhân của anh ta, bán đi bởi vì đã mua loại mới.
Bạch Tiên Tiên bảo cô ấy mở giao diện giao dịch ra xem thử, người bán bàn phím trông là một tài khoản bình thường, ngoài bán bàn phím ra, còn có một số đồ dùng làm việc linh tinh.
Bình luận cũng toàn khen, không có gì khác thường.
Bạch Tiên Tiên gửi tin nhắn bàn phím có vấn đề yêu cầu trả hàng cho bên bán bàn phím, nhưng mãi tới khi tới dưới nhà Nhất Chi Xuân cũng không nhận được hồi âm.
Dù sao không phải người bán bảo vật, sẽ không online hai mươi bốn tiếng.
Lúc tới cửa, Nhất Chi Xuân hơi sợ, tay lấy chìa khóa cũng đang run.
Bạch Tiên Tiên suýt bật cười: "Hiện tại biết sợ rồi à? Trước đó sao không sợ hả?"
Nhất Chi Xuân thở dài: "Niềm vui tự động đăng chương lớn hơn sợ hãi nó.
Nếu không phải mấy ngày nay sức khỏe có vấn đề, tôi còn muốn ở thêm một thời gian."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Mấy tác giả các người vì không cập nhật chương mới thật sự cái gì cũng có thể làm được!
Cô lấy một lá bùa trừ tà từ trong túi ra đưa cho Nhất Chi Xuân, cho cô ấy tăng thêm lòng dũng cảm.
Lúc cửa phòng mở ra, phả vào mặt là một luồng âm khí, nhưng luồng âm khí này không phải là chủ động tỏa ra, mà là âm hồn mang theo debuff bị động(*).
(*) Tác giả dùng từ debuff nghĩa là hiệu ứng/trạng thái bất lợi cho nhân vật.
Bởi vậy có thể thấy được thứ trong phòng hiện tại còn chưa có lòng hại người.
Chỉ là người thường rất khó tiếp nhận tổn thương debuff này, cho nên Nhất Chi Xuân mới cảm giác thân thể khó chịu.
Bạch Tiên Tiên lấy mấy lá bùa trấn tà Thiên Sư ra dán ở trong phòng, nhỏ giọng niệm chú vài tiếng, trước tiên loại bỏ âm khí trong căn nhà này.
Cảm giác được nhiệt độ trong phòng tăng trở lại, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhất Chi Xuân len lén liếc nhìn cô.
Bạch Tiên Tiên tự nhủ trong lòng, không thể nào? Lần này tôi giả vờ bình tĩnh như vậy chẳng lẽ vẫn bị phát hiện sao?
Thì nghe Nhất Chi Xuân hỏi: "Tiên Tiên, cô không niệm cái kia sao?"
Bạch Tiên Tiên bị hỏi ngơ ngác: "Cái gì?"
Mắt Nhất Chi Xuân sáng lên, giọng điệu hưng phấn hơn trước đó nhiều: "Là câu thần chú mở thiên nhãn cô đọc ở trong nhà vệ sinh tại văn phòng vào lần đầu tiên xuất hiện trên diễn đàn đó!" Giọng cô ấy có phần sùng bái: "Tôi cảm thấy rất đỉnh."
Bạch Tiên Tiên: "...!Không, chỉ xử lý một cái bàn phím mở thiên nhãn làm gì."
Ngộ nhỡ thứ kia bên trong bàn phím rất đáng sợ, giống con ma nam ngày đó Bạch Vô Thường trói, cô mở thiên nhãn liệu có ổn không? Ngộ nhỡ lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt tác giả yêu thích, lại chẳng phải rất mất mặt sao.
Nhất Chi Xuân cái hiểu cái không, cảm thấy Tiên Tiên Tử nói rất đúng, khen cô: "Cũng đúng! Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu!"
Bạch Tiên Tiên: "..."
Tác giả các người rất biết khen người nhé.
Nhất Chi Xuân nhắm mắt bám theo Bạch Tiên Tiên, dẫn cô tới cửa phòng sách, sau khi bật đèn lên thì run rẩy chỉ vào một cái bàn phím màu đỏ trên bàn sách: "Chính là cái đó."
Nhìn bằng mắt thường quả thật không nhìn ra cái gì khác thường, Bạch Tiên Tiên lấy ra kiếm Lục Linh ở trong ánh mắt kính trọng của Nhất Chi Xuân, quan tâm nó là cái gì làm gì, trước tiên chém đã rồi nói tiếp.
Tay trái cô kết ấn trừ tà, tay phải cầm kiếm Lục Linh chém bàn phím.
Sức mạnh của kiếm vô hình, hàng sách trên bàn rung lên dữ dội sau khi năng lượng của kiếm đập vào bàn phím, toàn bộ đổ xuống.
Máy tính còn chưa khởi động, bàn phím màu đỏ lại bỗng nhiên sáng lên, từng tia sáng màu đỏ lấp lóe như gió ở giữa bàn phím như có người đang gõ chữ rất nhanh, phát ra tiếng bàn phím gõ chữ lạch cạch.
Nhất Chi Xuân sợ tới nỗi trốn sau lưng Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên không nhìn thấy ma vẫn còn may, kiếm Lục Linh lại là chém xuống hai nhát.
Bàn phím như bị đánh choáng, vầng sáng lấp lóe cũng bắt đầu không lóe theo đường thẳng nữa