Chuyển ngữ: Mơ
Bởi vì Nhất Chi Xuân chịu ảnh hưởng của âm khí, sức khỏe bị tổn hại, trước khi Bạch Tiên Tiên đi đã cho cô ấy uống một cốc nước bùa, giữ hồn an thần.
Tất cả xử lý xong, Nhất Chi Xuân bấm hoàn thành đơn hàng trên Bạn Biết Không, đánh giá năm sao cho Bạch Tiên Tiên ở ngay trước mặt cô, viết một đoạn nhận xét dài tới một nghìn chữ.
Không hổ là tác giả, tâng bốc khen ngợi vô cùng trơn tru, lời văn không hề kiểu cách, từng chữ tình cảm chân thành.
Người không biết còn tưởng Bạch Tiên Tiên lên núi đao xuống biển lửa mới cứu được mạng sống như treo trên sợi tóc của cô ấy.
Ai có thể ngờ thật ra chỉ xử lý một cái bàn phím thôi.
Ký túc xá không có máy tính, Bạch Tiên Tiên rời khỏi nhà Nhất Chi Xuân thì về thẳng bệnh viện.
Lúc ở dưới tầng mang theo bữa khuya cho Trần Lẫm, vừa đi trên hành lang vừa bước rất khẽ, muốn xem thử lúc mình không có ở đây thợ chăm hoa mỗi đêm trực ban làm gì.
Kết quả Trần Lẫm không làm gì cả, chỉ khoanh tay ngồi trên ghế sofa, cũng không ngủ chỉ cụp mi, sắc mặt lạnh nhạt như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy cô gõ cửa cốc cốc hai lần, lúc quay đầu nhìn qua, cả người mới giống như có lại sức sống, dậy hỏi cô: "Giải quyết xong rồi?"
Bạch Tiên Tiên giao bàn phím trong túi cho anh: "Đổi cái bàn phím bị thiếu phím A của chúng ta đi.
Dùng cái này một thời gian."
Trần Lẫm chỉ nhìn qua là có thể thấy từng luồng âm khí quẩn quanh trong bàn phím.
Anh gật đầu, lúc đổi bàn phím lại dùng mực đỏ trong ngăn kéo vẽ hai tấm bùa vàng dán lên bàn phím để tránh âm khí tỏa ra, kết nối với màn hình, bàn phím bắt đầu tự động gõ chữ: Chào anh! Chào anh! Tôi sẽ đàng hoàng, hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống tốt với nhau!
Trần Lẫm nhìn lướt qua, không để ý tới anh ta.
Bạch Tiên Tiên nói: "Nửa đêm anh đừng viết, lạch cạch ảnh hưởng tới người khác ngủ."
Bàn phím: Yên tâm! Yên tâm, tôi sẽ nhỏ tiếng!
Bạch Tiên Tiên vẫy tay với Trần Lẫm, mỉm cười nói: "Mau tới ăn bữa khuya."
Trần Lẫm yên lặng đi qua, cũng không hỏi là món gì.
Dù sao cô mua cái gì thì anh ăn cái đó, chưa từng kén chọn.
Lúc cắm đầu ăn, Bạch Tiên Tiên kể lại từ đầu đến cuối chuyện ngày hôm nay cho anh.
Bàn phím đã bắt đầu làm việc, ánh sáng màu đỏ thẫm lóe lên, tiếng gõ bàn phím nghe vô cùng phấn khởi.
Bạch Tiên Tiên nhìn qua, lại mở miệng nói: "Tuy tôi bảo Nhất Chi Xuân đừng nằm mơ giữa ban ngày, nhưng thật ra tôi cũng rất muốn có một bảo bối có thể tự động bắt quỷ."
Trần Lẫm dừng tay lại, nhỏ giọng nói: "Hôm trước nhị sư huynh nói, cô có thể thử nghiên cứu."
Bạch Tiên Tiên gãi gãi đầu: "Tôi cũng muốn nghiên cứu, nhưng mà tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Anh xem, chúng ta bắt quỷ bởi vì tu luyện của bản thân cộng thêm pháp khí bùa chú mới có thể thành công.
Nếu như muốn tự động hóa thì thực hiện thế nào đây? Cũng không thể dùng gỗ táo bị sét đánh làm người máy nhỉ? Chi phí quá cao!"
Trần Lẫm suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần tự động hóa hết.
Trước tiên thực hiện tự động hóa một trình tự nào đó trong đó, có được hiệu quả hỗ trợ.
Nếu như có thể thực hiện thành công thì tiếp tục bước kế tiếp."
Bạch Tiên Tiên chớp chớp mắt, vỗ tay bốp một cái: "Đúng vậy! Không thể nóng vội được, tiến hành theo trình tự mà! Chia bắt quỷ thành mấy giai đoạn, mỗi một giai đoạn tương ứng với một phương án riêng, tuy không tự động toàn bộ được, tự động một nửa cũng được mà! Sao tôi cứ để tâm vào chuyện vụn vặt vậy nhỉ!"
Cô không khỏi vươn tay ra xoa xoa mái tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu Trần Lẫm: "Lẫm Lẫm Tử thật thông minh!"
Trần Lẫm còn bưng bữa ăn khuya, cả người bị cô xoa tới ngây ra, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Tiên Tiên nhìn vào mắt anh, bật cười: "Sao anh như chưa từng được xoa đầu vậy?" Cô nghiêm túc: "Xem ra còn xoa quá ít!"
Trần Lẫm ngây người, hồi lâu, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.
Bạch Tiên Tiên: "Làm gì vậy?"
Trần Lẫm như cố sức hạ quyết tâm: "Xoa đi..."
Bạch Tiên Tiên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh thật đáng yêu!!!"
Trần Lẫm: "..."
Tiếng lạch cạch của bàn phím trong phòng nhỏ dần, bàn phím ma bị ép ăn cơm chó rơi vào trạng thái khép kín.
Rốt cuộc cũng có một suy nghĩ về nghiên cứu khoa học bắt quỷ, Bạch Tiên Tiên vô cùng vui vẻ, trên đường về ký túc gọi điện cho Tạ Ý, dù sao cùng là người học cơ khí, trò chuyện chút càng có nhiều ý tưởng.
Tạ Ý nghe nói cô chuẩn bị nghiên cứu máy tự động bắt quỷ, cũng rất tán thành ý nghĩ này: "Dù sao cậu sợ quỷ mà, tới lúc đó có thể phái người máy đi, cũng không cần đối mặt với quỷ, rất hay."
Bạch Tiên Tiên nói: "Nhưng máy móc không tu luyện đạo pháp, muốn hoàn thành trừ tà vẫn cần pháp khí bùa chú hỗ trợ.
Kinh văn thần chú khắc trên pháp khí có tác dụng, chẳng biết khắc vào lên máy móc có tác dụng không."
Tạ Ý: "Có tác dụng không cậu thử chẳng phải sẽ biết sao, ba hai."
Bạch Tiên Tiên: "...!Cậu đang làm gì vậy???"
Tạ Ý: "Chơi bài."
Bạch Tiên Tiên: "Tớ nói chuyện nghiêm túc với cậu mà cậu lại đang đánh bài à! Có còn là chị em tốt bốn cành hoa cơ khí không?"
Tạ Ý: "Đánh bài không làm lỡ mình trò chuyện chuyện nghiêm túc với cậu.
Hơn nữa mình không biết bắt quỷ, cũng không cung cấp được sáng kiến hữu dụng.
Hay là mình mở chế độ rảnh tay, cậu nói chuyện với Linh Minh sư huynh nhé?"
Bạch Tiên Tiên ngơ ngác: "Trong chuyện này sao còn có Linh Minh sư huynh?"
Tạ Ý: "Hai chúng mình đánh bài với nhau mà.
Anh ấy đánh bài rất giỏi, thắng được rất nhiều đậu hạnh phúc."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Hôm nay không thể nói chuyện rồi!
Bạch Tiên Tiên tức giận cúp máy.
Xem ra con đường nghiên cứu khoa học bắt quỷ, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi!
Bởi vì cả tối đều nghĩ chuyện này, buổi tối lúc ngủ Bạch Tiên Tiên còn mơ tới.
Trong mộng mình mặc trang phục đạo sĩ, cầm kiếm Lục Linh hô lớn: "Tiên Tiên Tử của nhà họ Bạch, biến thân!"
Sau đó một con người máy to lớn xuất hiện, cô ngồi ở trong cơ thể người máy, uy phong chỉ huy nó: "Jarvis, chúng ta xuất phát!"
Sau khi tỉnh ngủ Bạch Tiên Tiên: Mình suy nghĩ cái quái gì vậy.
Nhưng mà qua cả đêm suy nghĩ, cô cũng có vài ý nghĩ mới, mấy ngày sau đều xóa sửa xóa sửa viết lách, còn gọi điện xin ý kiến thầy giáo đại học.
Sau khi tốt nghiệp không có nhiều sinh viên theo học chuyên ngành, nghe nói còn có sinh viên tốt nghiệp đặc biệt đến xin ý kiến chuyện làm máy móc, thầy giáo cảm thấy rất vui mừng, kiên nhẫn giải đáp hết tất cả vấn đề cô nói.
Mấy ngày trôi qua, lúc ăn cơm ở nhà ăn vào buổi trưa, Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên nghe thấy phía sau có đồng nghiệp đang nhỏ giọng bàn tán:
"Có nghe nói không, gần đây nhà xác có ma đó!"
"Biết biết, nghe nói là Tiểu Lôi tới nhà xác đưa tài liệu, nghe thấy bên trong có người đang gõ chữ, nhưng mà đẩy cửa đi vào bên trong lại không có người! Bàn phím bị gõ lạch cạch mà chẳng nhìn thấy ai!"
"Nhà xác trong viện chúng ta chưa từng có mà mà.
Trước đó chẳng phải nói cô