Chuyển ngữ: PHẬT THỦ
Trước khi Thân Văn Hưng té xỉu, có lẽ cả nhà họ Thân đang sum vầy bên nhau, vui vẻ xem tiết mục cuối năm, TV vẫn còn mở, hiện tại đã chiếu tới tiết mục hát và nhảy.
Nhưng bây giờ chẳng ai còn tâm trạng chú ý mấy tiết mục đặc sắc trên TV nữa, Thân Văn Hưng nằm trên sofa, sống chết không rõ.
Bà Thân khóc đến hai mắt sưng húp, nức nở không thành tiếng.
Đám con cháu từ nhỏ đến lớn đều mặt mày buồn bã ngồi phủ phục xung quanh.
Thân Hải lo lắng đi tới đi lui trong phòng, điểm lại thật kỹ một loạt những đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thân.
Suy đi tính lại mấy lần cũng không đoán ra được là kẻ độc địa nào đã nghĩ ra thủ đoạn thâm hiểm, tàn ác này.
Cuối cùng anh ta chán nản quay sang hỏi Bạch Tiên Tiên: “Đại sư, cô có thể tìm ra kẻ hạ cổ lên người ba tôi không?”
Bạch Tiên Tiên bỏ hộp chu sa mang theo bên người chia ra hai phần, mỗi phần 2 gram, rồi dùng bùa vàng gói lại: “Không chắc lắm.
Miêu Cổ là linh thể.
Một khi giải trừ được cổ, Quỷ Miêu cũng lập tức chết theo, không có manh mối rất khó truy ra hung thủ thao túng phía sau.”
Thân Hải bất mãn đáp: “Vậy chẳng lẽ cứ để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Bạch Tiên Tiên trấn an: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bà Thân đứng bên cạnh nghẹn ngào nói: “Lúc này đừng vội quan tâm hung thủ là ai, toàn lực cứu ba con bình an đã.”
Thân Hải nhanh chóng sai người làm tức tốc mua những thứ Bạch Tiên Tiên yêu cầu trở về.
Trước tiên Bạch Tiên Tiên đốt hương trước, cắm khoảng hơn một trăm cây hương xung quanh chỗ Thân Văn Hưng nằm.
Rồi cho mấy loại thuốc đông y kia cùng với bột chu sa nghiền nát trộn với nhau.
Không biết người nào đã hạ nhỏ tiếng TV xuống, hiện tại trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng chày và cối đá đập vào nhau đều đều, cùng tiếng trộn các loại nguyên liệu.
Cộp, cộp, cộp, cộp…
Hàng trăm cây hương bốc khói nghi ngút, trong phòng nhanh chóng bị khói xanh bao phủ.
Một lát sau, Thân Văn Hưng đang hôn mê bất tỉnh trên sofa đột nhiên bật dậy, hai tay đặt lên vị trí trái tim, gào thét thê thảm.
Bạch Tiên Tiên quát to một tiếng: “Đè ông ấy xuống.”
Thân Hải và ông anh họ lập tức bổ nhào tới, đè Thân Văn Hưng đang lăn lộn trên mặt đất xuống.
Bạch Tiên Tiên bưng các dược liệu đã được trộn đều tới, đưa cho bà Thân, trầm giọng dặn dò: “Cho ông ấy ăn đi.”
Bà Thân tranh thủ lau nước mắt, vội vàng làm theo.
Hỗn hợp thuốc đông y và bột chu sa có mùi nồng, cực kỳ khó ngửi.
Thân Hải biến sắc, vừa giữ đầu ba mình vừa lo lắng hỏi Bạch Tiên Tiên: “Đại sư? Đây là cái gì? Ba tôi ăn vào sẽ không sao chứ?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Đơn thuốc được ghi chép trong “Thiên Kim Phương”.
Chuyên trị Miêu Cổ, yên tâm!”
Có một đứa nhóc khoảng hơn 10 tuổi đứng gần đó reo lên: “Cháu biết “Thiên Kim Phương”! Là sách của Tôn Tư Mạc (*) đời Đường viết! Chúng cháu cũng đã từng được đọc qua ở trường.”
(*) Tôn Tư Mạc (581 – 682) là ngươi đời Tùy Đường, Kinh Triệu, Hoa Nguyên (nay là Thiểm Tây, Điệu Huyện), là nhà y dược học trứ danh.
Ông mất năm 682, hưởng thọ 101 tuổi.
Người đời sau tôn xưng ông là ‘dược vương’, đổi tên Ngũ Đài sơn, chỗ ở ẩn của ông là Dược Vương sơn, đồng thời tạc tượng lập miếu trong núi thờ ông, dựng bia chép sự tích để kỷ niệm phẩm đức cao quý của ông và sự cống hiến của ông cho sự phát triển sự nghiệp y học của Trung Quốc.
Thân Hải nghe xong, ra là phương thuốc xuất hiện trên cả sách giáo khoa do Bộ giáo dục kiểm duyệt, lúc này mới yên tâm, nhanh chóng phối hợp với mẹ cho ông Thân uống thuốc.
Uống xong, Thân Văn Hưng đang giãy giụa đau đớn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ông ta đã hôn mê mấy tiếng liền, mặc dù trong thời gian mê man có tỉnh lại mấy lần vì cơn đau giày vò, nhưng đến tận lúc này mới thực sự lấy lại chút ý thức.
Hai mắt ông ta mờ đục, mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi nhìn quanh bốn phía, vào lúc liếc thấy Bạch Tiên Tiên sắc mặt ông ta mới thoáng giãn ra, yếu ớt nói: “Bạch đại sư, tôi… vẫn nghe thấy tiếng mèo kêu…”
Bạch Tiên Tiên gật gật đầu, mắt nhìn vòng hương xung quanh chẳng bao lâu nữa sẽ cháy hết.
Cô ra hiệu cho Thân Hải và mọi người rời khỏi vòng tròn hương, chỉ còn lại mình cô và Thân Văn Hưng.
Hương đã cháy hết, chỉ còn lại chút tàn hương le lói.
Thân Văn Hưng nằm chính giữa vòng tròn.
Đầu mũi chân được đặt hai cây nến thơm.
Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh mang theo bên mình, dùng bột chu sa vẽ hình một chữ “Thập” đỏ chót lên lá bùa vàng dán giữa vị trí tim Thân Văn Hưng.
Sau đó nương theo ánh sáng từ nến thơm, đốt cháy lá bùa, rồi lẩm bẩm đọc một loạt chú ngữ khó hiểu.
Một tràng các lá bùa từ tà áo cô bay lên.
Một chuỗi dấu chân mèo đột nhiên xuất hiện trên nền cát và tro hương bao phủ xung quanh Thân Văn Hưng.
Đám người xung quanh hoảng hốt, kinh hãi.
Bà Thân một tay bịt miệng, thất thanh kêu: “Mèo….
Thật sự có mèo!”
Bạch Tiên Tiên thoáng nhăn mày.
Vung tay, hướng mũi kiếm xuống sàn nhà, ném lá bùa đang cháy về phía dấu chân, nâng thanh kiếm đâm mạnh xuống nền.
Thanh kiếm gỗ im lìm tại chỗ, nhưng xung quanh lại vang lên một chuỗi tiếng mèo rên thê lương, đau đớn.
Dựa theo ghi chép trong thư tịch của Đạo gia, sự liên kết giữa kẻ gieo cổ và Miêu Cổ đến hiện tại là chấm dứt.
Quỷ Miêu chết, cổ độc bị triệt tiêu.
Nhưng Bạch Tiên Tiên vẫn giữ nguyên tư thế, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, thổi bay tất thảy tàn hương và cát xung quanh.
Tàn hương đập vào mắt, đám con cháu xung quanh đều vô thức lấy tay che mắt lại.
Đèn trong phòng nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt.
Bỗng chốc cả căn phòng rơi vào bóng tối mù mịt.
Cả nhà họ Thân ai nấy hoảng loạn, sợ hãi, tiếng thét vang lên bốn phía.
Trong phòng chỉ có duy nhất một chỗ vẫn sáng, chính là hai cây nến thơm đặt ở mũi chân Thân Văn Hưng.
Ánh nến lung la lung lay, chiếu rọi cả không gian rộng lớn, tối om.
Trong hỗn loạn chẳng rõ ai hét lớn lên: “Trên tường… là cái gì thế?”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay về phía bức tường, Bạch Tiên Tiên mang theo kiếm Lục Linh quay đầu nhìn lại, nương theo ánh nến chỉ thấy hình ảnh một con mèo to lớn in trên tường.
Cả một bức tường lớn như thế, con mèo bệ vệ cong sống lưng, đôi tai dựng thẳng, ánh mắt gian xảo nhếch lên, chòng chọc nhìn xuống đám người bên dưới.
Mấy người yếu bóng vía thấy cảnh tượng này đều bị dọa ngất, Bạch Tiên Tiên cũng không ngờ con quỷ miêu này lại lớn như thế.
Sau lần tấn công vừa rồi, nó không những không chết mà còn càng hung hăng hơn,
Thân Hải suy sụp, hét lên sợ hãi: “Bạch đại sư??? Làm sao bây giờ?!”
Bạch Tiên Tiên chỉ thoáng sững sờ vài giây, đã nhanh chóng lấy lại tinh thần nắm chặt kiếm Lục Linh, quát to: “Tất cả nằm xuống! Không được động đậy.”
Thân Hải cũng coi như một người có lý trí.
Nghe cô hô lên, nhanh chóng phản ứng lại, rất ra dáng chủ một gia đình, quát lớn đám người nhà xung quanh vẫn còn mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngác, chậm chạp chưa hồi hồn nổi.
Cả phòng cuối cùng cũng tìm lại được sự yên tĩnh.
Đám người có mặt đều nằm rạp xuống đất.
Bất kỳ lúc nào Quỷ Miêu cũng có thể đột ngột tấn công, Bạch Tiên Tiên chẳng chút sợ hãi, tay cầm kiếm Lục Linh, mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Trần Lẫm, anh có trông thấy nó không?”
Trần Lẫm lắc đầu: “Không thấy.”
Quỷ Miêu này không biết đã bị nuôi dưỡng theo cách nào mà có thể hung dữ, táo tợn đến thế.
Thiên Nhãn và mắt Âm Dương đều không thể nhìn thấy linh thể của nó.
Chỉ đến tận khi ánh nến soi rọi, mới có thể nhìn thấy bóng nó hắt lên tường.
Như thế đối phương đang tìm cách ẩn thân, mấy cơn gió nồng nặc âm khí dừng lại, nhưng ánh nến vẫn điên cuồng lay động, thể hiện sự tồn tại của thứ tà vật, ma quỷ đang lẩn trốn đâu đó, trong căn nhà này.
Nến thơm đã được Bạch Tiên Tiên trì chú qua, Quỷ Miêu không thể dùng sức mạnh tà ma dập tắt được, vì vậy nó đành bỏ cuộc, phủ phục trong bóng tối, chờ thời cơ hành động.
Mèo so với người linh