Dường như Giản Trì đã trải qua một giấc mơ rất dài. Linh hồn của cậu giống như bị một loại thế lực nào đó nâng lên tách ra khỏi cơ thể. Cậu nhìn thấy bản thân đang ngủ trong phòng ngủ im ắng, nhiều bức tranh đan xen nhau lóe lên, qua một lúc lâu cậu mới thoát khỏi trạng thái trống rỗng này.
“Giản Trì, Giản Trì?”
Giản Trì định thần lại, Trương Dương liếc mắt nhìn Dương Tranh trên bục, cúi người nhỏ giọng nói: “Tối qua cậu ngủ không ngon sao?”
“Có chút mất ngủ.”
“Chắc là do cậu học hành quá chăm chỉ.” Trương Dương rất có kinh nghiệm mà nhắc nhở: “Hoạt động câu lạc bộ chính là thời gian tốt nhất để ngủ bù, bây giờ mà nhắm mắt lại có nguy cơ vào tầm ngắm của anh Tranh đó.”
Giản Trì cười cười, vừa định trả lời thì Dương Tranh ở trên bục giảng liền gõ bàn, râu quai nón rung lên: “Trương Dương, cậu nói xem thí nghiệm này đã vận dụng những loại nguyên lý nào?”
Trương Dương ngẩng đầu, chầm chậm đứng dậy, do dự nửa ngày vẫn không nói được tiếng nào. Giản Trì thấp giọng nói câu trả lời, Trương Dương chưa kịp đọc đáp án thì Dương Tranh đã xua tay: “Ngồi xuống đi, lần sau đừng làm phiền bạn học khác trong giờ học, cũng đừng khiến người khác phải thay bản thân trả lời câu hỏi.”
“Biết rồi ạ thầy Dương.” May mà Trương Dương da mặt dày, cười hì hì ngồi xuống, nháy mắt với Giản Trì: “Cám ơn nha người anh em.”
Giản Trì đáp: “Không có gì”. Trong đầu vừa lóe lên thứ gì đó, cậu khẽ quay đầu lại trong tiếng giảng bài. Quả nhiên vị trí thuộc về Văn Xuyên vẫn trống không.
Có lẽ giấc mơ kì lạ tối qua là do tình cờ gặp Văn Xuyên ra khỏi trường – tuy đây không phải là lời giải thích thỏa đáng nhất ít nhất điều này khiến Giản Trì có thể trấn an tinh thần, không nghĩ lung tung nữa.
Sau giờ học, Giản Trì và Trương Dương cùng nhau đi đến phòng học của tiết sau. Cậu do dự một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi vấn đề mà tối qua mình đã suy nghĩ rất lâu: “Trường học cho phép học sinh ra khỏi trường một mình sao?”
Trương Dương mở to hai mắt, suýt nữa quên bản thân đang đi đường: “Rời khỏi trường? Đây là một chuyện vô cùng phiền phức đó, phải có được sự phê chuẩn của hội học sinh, sau đó đi đến phòng học vụ xin tờ đơn, trường học sẽ liên hệ với người nhà của cậu… Nói chung là vô cùng phiền phức.”
Giản Trì gật đầu, đồng thời nút thắt trong lòng cũng được nới lỏng một chút. Cậu không biết Trương Dương có biết chuyện của Văn Xuyên hay không, nếu như chỉ có một mình cậu nhìn thấy thì nói ra chẳng khác nào vạch trần cậu ta.
Tuy cậu tin Trương Dương sẽ không đi khắp nơi nói bậy nhưng nếu Văn Xuyên lựa chọn lặng lẽ rời khỏi trường vào đêm khuya thì chắc hẳn không muốn quá nhiều người biết chuyện này.
“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Trươn Dương vẫn quấn lấy vấn đề này: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, tùy tiện hỏi mà thôi.” Giản Trì dừng bước, khẽ cười với cậu ta: “Tôi đến phòng học rồi, lát nữa gặp lại ở nhà ăn sau nha.”
“Được, lát nữa gặp.”
Điểm lớn nhất khiến Giản Trì thích làm bạn với Trương Dương đó là tuy cậu ta hay nói chuyện phiếm nhưng lại là người biết chừng mực.
Ba giờ chiều thứ Hai và thứ Sáu là thời gian vận động của sinh viên ở Saintston, theo như quy định thì mỗi người phải chọn hai hoạt động.
Giản Trì chọn môn bơi và đấu kiếm. Vân Thành gần biển, từ nhỏ cậu đã cùng Giản Thành Siêu ra biển bơi. Còn về đầu kiếm thì nó là một trong những hoạt động mà cậu thấy tương đối đơn giản.
Nếu nói học tập là một trong những điểm mạnh của Giản Trì thì vận động nhất định là điểm yếu của cậu. Từ lúc đi học đến giờ, thể dục đã trở thành trở ngại trong tất cả những môn học của Giản Trì. Tuy Giản Trì không thấp, so với tuổi thiếu niên thì vóc dáng của cậu khá bình thường nhưng có lẽ là trời sinh không có tế bào vận động, cũng có thể là do liên quan đến việc cậu không thích bị đổ mồ hôi cho nên vận động luôn luôn đứng ở vị trí số một trong sổ đen của cậu.
Trường Saintston có hai bể bơi trong nhà và ngoài trời. Bình thường tập bơi thì đa phần sẽ diễn ra ở bể bơi trong nhà. Lúc Giản Trì đến đó thì đã có rất nhiều nam sinh mặc quần bơi tập trung xung quanh. Vài người thì đang nói chuyện trong phòng thay đồ.
Giản Trì mở tủ đồ cá nhân của mình ra, mới cởi áo thì nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh đột ngột nhỏ đi, vài giây sau thì không còn nghe thấy tiếng xì xào nữa.
Động tác trên tay cậu chạm lại, nhìn ra cửa. Thì ra là do Văn Xuyên bước vào, vẫn là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó, lướt qua Giản Trì và đám người kia đi về phía tủ đồ của bản thân, cởi áo đồng phục xuống.
Điều khiến Giản Trì cảm thấy ngạc nhiên là khuôn mặt và dáng người của Văn Xuyên lại hoàn toàn trái ngược nhau. Cơ bắp cứng rắn dọc theo lồng ngực, cơ bụng như ẩn như hiện. Chỉ là điều thu hút sự chú ý của Giản Trì nhất chính là những vết sẹo và vết thâm trên cơ thể. Chúng gần như che phủ hết từng tấc cơ bắp của cậu ta.
Thậm chí còn có vài chỗ màu đỏ, cứ như tối qua vừa xuất hiện vậy.
Tối qua…
Dường như Văn Xuyên cảm giác được gì đó, nhìn Giản Trì như khóa chặt mục tiêu, hoàn toàn không cho cậu thời gian để dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đây là lần thứ hai Giản Trì nhìn thẳng vào đôi mắt của Văn Xuyên. Cậu có thể xác định một điều rằng đồng tử của Văn Xuyên cứ hệt như một loài động vật máu lạnh nào đó vậy, chứa đựng sự lạnh lùng và nọc độc chết người.
Giản Trì nghĩ bản thân nên nói gì đó để đánh vỡ đầu không khí này nhưng nghĩ đến tối qua cậu ta xem cậu như vô hình, do dự vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn thu hồi ánh mắt.
Cậu nhớ Trương Dương
từng nói Văn Xuyên là “người kì lạ”, nếu vậy chắc họ sẽ không thích bị người khác làm phiền, tốt nhất là cậu không nên khiến người khác ghét mình.
“Được rồi, khởi động kết thúc.” Giáo viên thổi còi quét mắt nhìn tất cả mọi người: “Trước tiên là nhóm 400m, người đầu tiên của hàng sẽ bơi trước, sau khi bơi xong thì hoạt động tự do trong hồ bơi, nhớ đừng bơi vào khu vực thi đấu.”
Giản Trì được xếp vào nhóm cuối cùng, trong lúc chờ đợi vô cùng nhàm chán. Trương Dương chọn quần vợt, không có cậu ta ở bên cạnh nói chuyện, Giản Trì chỉ có thể tiếp tục khởi động một lần nữa, đồng thời quan sát những người xung quanh hồ bơi.
Một cậu nam sinh béo bơi được nửa chừng thì bắt đầu lười biếng, không ngừng bị giáo viên tuýt còi. Mấy người nói chuyện trong phòng thay đồ lúc nãy hiện giờ vẫn đang tiếp tục cuộc trò chuyện, hình như đang nói về cuộc thi đua ngựa khiến Giản Trì nhớ đến lúc ở câu lạc bộ văn học, Thiệu Hàng và mấy người khác cũng có nhắc đến chuyện này.
Nhìn sang chỗ khác, cậu thấy Văn Xuyên đang đứng một mình giống như cậu vậy. Cậu ta đưa lưng hướng về phía cậu, mái tóc dài xõa sau lưng, tấm lưng trắng ngần cân đối mạnh m., sự mềm mại của phụ nữ và bản lĩnh đàn ông hội tụ trên người cậu ta mà không có chút xung đột nào. Giản Trì không tự chủ nhìn thêm vài cái, dù sao thì ai cũng yêu thích cái đẹp, cho dù đều là con trai đi nữa thì điều này cũng không ngăn cản việc cậu thưởng thức Văn Xuyên.
Một tiếng còi vang lên, trước khi mọi người kịp phản ứng thì Văn Xuyên đã nhảy xuống nước.
Cánh tay của cậu ta cử động hệt như một đôi cánh bướm tạo ra những bọt nước xinh đẹp, chớp mắt đã dẫn đầu. Xương bươm bướm trên lưng lúc ẩn lúc hiện dưới dòng nước, mỗi lần quạt tay rộng ra thì cơ bắp của cậu ta đều siết chặt lại.
Giản Trì thấy xung quanh dần dần không còn tiếng bàn tán nữa, thậm chí có người nín thở nhìn chằm chằm cho đến khi Văn Xuyên dùng tay trái chạm đến bờ bên kia. Giáo viên bấm giờ, trên mặt không giấu được vẻ kích động và vui vẻ: “4 phút 12 giây, tiến bộ hơn lần trước.”
Văn Xuyên vuốt mái tóc ướt đẫm trước trán, trong mắt không nhìn ra bất kì cảm xúc gì. Cậu ta vươn tay rời khỏi hồ bơi, giọt nước nhỏ xuống đất dọc theo từng vết sẹo trên người tạo thành một vũng nước nhỏ.
Khi giáo viên thổi còi lần nữa thì Giản Trì đã tập trung tinh thần, sau đó tất cả mọi người cùng nhảy xuống nước. Sau khi bơi xong, Giản Trì điều chỉnh lại hơi thở rồi quét mắt nhìn xung quanh, cậu là người đầu tiên bơi đến bờ.
“Không tồi.” Giáo viên có chút ngạc nhiên nhìn Giản Trì thêm vài lần: “Trước đây em có luyện tập sao?”
Giản Trì nói: “Trước đây nhà em ở bờ biển nên hay xuống đấy bơi ạ.”
Sau khi bơi 400m xong, thời gian còn lại là hoạt động tự do. Giản Trì cũng không vận động gì, bơi thêm vài vòng rồi trở về phòng thay đồ để tắm.
Cậu quấn khăn tắm quanh eo, lau tóc bước ra khỏi phòng tắm đơn, vừa ngẩng đầu liền thấy Văn Xuyên đang đi về phía mình.
Động tác trong tay Giản Trì vô thức chậm lại, không biết cậu ta sẽ xem bản thân như không khí hay có phản ứng gì khác.
Ban nãy cậu để ý, sau khi Văn Xuyên bơi xong lên bờ nghỉ ngơi thì có chút mệt mỏi, có lẽ là do bị thương, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác.
Giản Trì vừa nghĩ vừa xoay người nhường đường, ánh mắt lưu lại trên vết bầm trên người đối phương, nghĩ một hồi cậu vẫn không kiềm được gọi cậu ta.
“Vết thương trên người cậu không sao chứ?” Giản Trì nói: “Trong balo của tôi có thuốc mỡ.”
Do đứng làm việc trong nhiều năm liền nên eo của Giản Thành Siêu không tốt lắm, trong nhà thường có sẵn thuốc mỡ, trước khi đi đâu đều phải bỏ vào hành lí vài hộp.
Giản Trì đem theo để phòng hờ bơi lội bị thương, nhưng cậu thấy hiện giờ Văn Xuyên cần nó hơn mình.
Văn Xuyên liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc: “Không cần.”
Giản Trì cũng không vì bị từ chối mà ngại ngùng, cũng có thể nói là cậu đã chuẩn bị cho câu trả lời này rồi, cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
Có lẽ ban nãy khi cậu quan sát Văn Xuyên sớm đã bị cậu ta phát hiện, nếu giờ không nói ra có thể sẽ bị đối phương hiểu nhầm rằng bản thân là hạng người gì đó.
“Nếu cậu cần thì có thể tìm tôi lấy thuốc.” Giản Trì nói xong còn ân cần nói thêm một câu: “Hoặc đến phòng y tế của trường xem thử cũng được.”
Văn Xuyên không hề đáp lại, vòng qua người cậu đi về phía phòng tắm đơn, sau đó bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách.