Kết quả kỳ thi toán cao cấp được thông báo vào buổi sáng hai ngày sau. Trước khi lên lớp Giản Trì đã thấy lo lắng bồn chồn.
Cậu rất ít khi lo lắng hay căng thẳng về thành tích của bản thân nhưng đây là lần đầu cậu tham gia kì thi của Saintston, lại không biết năng lực của những người bên cạnh như thế nào, tất cả những điều này khiến cậu không thể thả lỏng được.
Giáo viên Vương Diệu Đức có mái tóc hoa râm, thích mặc áo sơ mi Polo cùng một chiếc thắt lưng da dày. Ông hắng giọng, bắt đầu đọc từ thấp đến cao.
“….Hạng Ba – Trần Triệu Huy, hạng Hai – Vệ An, hạng Nhất.” Đột nhiên Vương Diệu Đức ngừng đọc, nhìn thoáng qua cả lớp: “Hạng Nhất – Giản Trì. Đây là xếp hạng của lớp vào kì thi toán cao cấp lần này. Lớp của chúng ta chiếm cả hai vị trí trong xếp hạng cả khối, rất tốt. Mọi người hãy cùng nhau vỗ tay cho bạn Trần Triệu Huy và Giản Trì, nhất là Giản Trì. Tuy là lần đầu tiên tham gia kì thi nhưng lại lấy về cho lớp danh hiệu xuất sắc như vậy.”
Tiếng vỗ tay vang lên, có lười biếng, có nghiêm túc, mà nhiều hơn chính là rất nhiều ánh mắt đều đổ về phía Giản Trì đang ngồi ở hàng ghế sau.
Điều này khiến Giản Trì cảm thấy không thoải mái nhưng ít nhất thì cũng buông bỏ được sự nặng nề trong lòng.
Cậu nhận lấy bài thi từ tay của bạn học, vì một lỗi sai nhỏ mà bị trừ hai điểm. Giản Trì nghe nói Trần Triệu Huy hạng Ba bị trừ bốn điểm, xem ra ba hạng đầu của lớp chỉ hơn kém nhau một điểm mà thôi, vẫn không thể thả lỏng quá sớm.
Vương Diệu Đức giảng bài thi xong thì tiếng chuông hết tiết cũng vang lên. Trên đường đến lớp kinh tế, cậu gặp Vệ An, cách một khoảng có thể thấy sắc mặt cậu ta có vẻ không tốt lắm.
Khi cậu đang do dự không biết có nên chào cậu ta không thì Vệ An đột ngột ngẩng đầu lên. Giản Trì thấy vậy khẽ nở nụ cười, Vệ An lại như bị ai đâm một cái vậy, cúi đầu đi ngang qua, dùng lực đụng vào vai của Giản Trì.
Giản Trì không kịp phản ứng loạng choạng hai bước, sững sờ vài giây. Cậu không biết là do cậu ta tức giận hay vô ý – Trong một lối đi đủ rộng cho cả bốn người đi qua cùng một lúc, không đến nổi không thể nhích ra ngoài đâu nhỉ.
Cậu không muốn suy đoán người khác có ác ý thế nhưng lời nói cực đoan của Vệ An vào lần trước khiến Giản Trì rất khó có thể không nghi ngờ rằng cậu ta cố ý.
“Giản Trì, chắc cậu không biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì đâu.”
Giờ nghỉ trưa, Trương Dương cũng không thèm ăn cơm, phấn khởi kể chuyện phiếm: “Hôm nay Vệ An đã bị mất mặt trong tiết toán, xung quanh nhiều người như vậy lại chẳng có ai thay cậu ta nói chuyện. Tôi nghĩ bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác là cái chắc. À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, Vệ An là học sinh đặc biệt, cậu ta là người nổi tiếng trong trường đấy.”
Giản Trì nói: “Tôi biết cậu ta, cậu ta là bạn cùng phòng của tôi.”
Giản Trì nói xong thì nụ cười của Trương Dương cũng đông cứng lại, biểu cảm như muốn nuốt hết tất cả những lời vừa nãy xuống khiến Giản Trì không khỏi bật cười, trong lòng có chút ấm áp: “Không sao, cậu nói đi, tôi không thân với cậu ta.”
“Vậy thì tốt.” Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, dường như đang nhớ đến một ký ức nào đấy không mấy đẹp đẽ, khó chịu nhíu mày: “Sau này cậu nhớ đừng thân thiết với cậu ta quá. Trong đám học sinh đặc biệt, à không đúng, không chỉ trong đám học sinh đặc biệt mà danh tiếng của cậu ta ở cả cái trường này vô cùng xấu. Năm nhất đi học thì cậu ta đã thành lập một băng nhóm trong nhóm học sinh đặc biệt. Đó là một nhóm người giễu cợt, nói thẳng ra là họ ghét những người giàu có cho nên đã tổ chức một số đoàn thể chống phân biệt giai cấp, đụng phải không ít phiền phức. Vốn dĩ chỉ là vài chuyện lặt nhặt thôi, ai ngờ sau đó lại đụng đến cả Thiệu Hàng…”
Giản Trì giật mình: “Tổ chức đoàn thể ư?”
“Không sai.”
Trương Dương nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, không khỏi lắc đầu: “Sau này, nhóm nhỏ đó bị giải tán, một số người vi phạm nghiêm trọng còn bị buộc thôi học. Vệ An vì có thành tích học tập tốt, đã vậy cậu ta còn đổ hết lỗi lên người người khác nên mới được nhà trường tha cho. Cậu biết trước đây Trì Diệp đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ta chính là học sinh đặc biệt mà tôi nói bị đánh đến phải vào ICU ấy. Vì cậu ta dám tung những lời đồn ác ý về Thiệu Hàng trên diễn đàn trường và HS, sau đó bị đánh cho một trận, còn bị bắt thôi học, cậu ta cũng chính là thành viên của nhóm nhỏ đó.”
Rất khó có thể ngờ tới, một người nhìn có vẻ yếu ớt như Vệ An lại có quá khứ thăng trầm như vậy, phải ba mươi giây sau sau Giản Trì mới hiểu hết được thông tin này: “Ban đầu cậu ta đụng đến Thiệu Hàng như thế nào vậy?”
“Việc này….” Trương Dương đảo mắt nhìn xung quanh, ngồi sát lại hạ giọng xuống: “Ba của Thiệu Hàng là Ủy viên cục chính trị, đồng thời còn là chủ tịch của CPPCC (Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc). Chưa kể gia đình Thiệu Hàng có bối cảnh, người khác thường gọi hắn là “Thái Tử”. Thật ra gọi như vậy cũng không hề khoa trương tí nào. Khi đó đám người Vệ An tung tin đồn, nói ba hắn ta tham nhũng, bóc lột người dân. Tuy chỉ là lời truyền miệng cũng khó tìm ra được chứng cứ nhưng những lời đồn chính trị như thế này sao giống bình thường được cho nên sau này đám người đó mới phải gánh lấy hậu quả.”
“Ba của Thiệu Hàng…”
“Suỵt, cậu đừng nói nữa.” Trương Dương căng thẳng đáp: “Thiệu Hàng rất ghét ai nhắc đến tên cha mẹ của hắn, chưa kể trong trường rất có nhiều người muốn nịnh bợ hắn, nếu bọn họ nghe được rồi đi mách Thiệu Hàng thì hai người chúng ta cũng thảm rồi.”
Giản Trì gật đầu, chuyển sang một chủ đề thích hợp: “Ban nãy cậu muốn nói gì với tôi đó? Vệ An cậu ta làm sao ấy?”
Câu hỏi của Giản Trì khiến Trương Dương quăng hết mấy chuyện xoắn xuýt vừa nãy ra sau đầu, nhắc đến chuyện thú vị lúc nãy lập tức hưng phấn nói: “Hai ngày trước chẳng phải thi toán cao cấp sao, sáng hôm nay phát bài thi Vệ An không được hạng nhất. Cậu không biết vẻ mặt của cậu ta
khi biết hạng của bản thân như thế nào đâu, vừa xanh vừa đen, buồn cười chết đi được.”
Lúc Trương Dương nói mấy lời này, trên mặt cứ như có viết hai chữ – hả giận.
“Từ trước đến giờ cậu ta đều đứng nhất ở môn học này, ngày nào cũng vùi đầu vào học hành. Cậu ta coi thành tích cứ như mạng của mình vậy, ai mà ngờ mới đứng hạng hai có một lần đã đánh bại con tim yếu đuối của cậu ta cơ chứ. Giản Trì, lần này phải cảm ơn cậu rồi, cuối cùng tôi cũng được thấy cảnh cậu ta tiều tụy như vậy đấy. Hồi lớp 10, tôi còn bị cái nhóm đó của cậu ta kiếm chuyện nữa cơ. Nếu không phải ba tôi vẫn luôn dặn dò phải dĩ hòa vi quý, đừng kiếm chuyện lung tung thì tôi đã tẩn cậu ta một trận đến khi cậu ta phải bò về rồi.”
Cuối cùng Giản Trì cũng hiểu vì sao cậu ta lại đụng phải mình trên hành lang rồi, chỉ có thể bất lực thở dài.
Không phải cậu chưa từng gặp qua người uể oải vì thành tích bản thân không tôt nhưng trước giờ chưa thấy người nào vì thành tích mà sinh ra địch ý với người khác, lại còn làm ra hành vi báo thù nữa chứ.
Nhớ đến sau này phải sống cùng Vệ An một năm nữa thì cậu thật sự lo đến sự yên bình trong cuộc sống tương lai ở ký túc.
“Giản Trì!”
Sau khi chào tạm biệt Trương Dương xong, Giản Trì cũng chưa kịp bước ra khỏi nhà ăn thì đã có người gọi cậu lại.
Cách đó không xa, Bạch Hy Vũ vẫy tay với cậu, lon ton chạy đến. Giản Trì chỉ có thể đứng yên tại chỗ, thấy ánh mắt của những người xung quanh lại không có chút kiêng kị nào mà đánh giá Bạch Hy Vũ, hình như đang lẩm bẩm với nhau điều gì, chỉ nghe được vài câu nói truyền đến.
“Chính là cái tên học sinh đặc biệt đó đó, không chỉ quấn lấy Thiệu Hàng mà còn bám vào Văn Xuyên. Da mặt cũng dày thật đấy, cũng không nghĩ lại xem bản thân có thân phận như thế nào, những người BC này lại có thân phận ra sao
“Đừng nói cậu ta nghĩ làm như vậy để thu hút sự chú ý của BC đó nha. Xem phim thần tượng não tàn nhiều quá nên đầu óc cũng hư rồi hay sao đấy?”
Nói xong lại truyền đến một tràng cười lớn.
Những lời thảo luận ác ý văng vẳng bên tai Giản Trì. Cho dù người mà bọn họ bàn tán không phải cậu nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, muốn ngắt ngang lời của bọn họ.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì Bạch Hy Vũ đã đến trước mặt, không ngừng thở dốc, vui vẻ nói: “Lúc nãy tớ nghe bạn học nói cậu giành được hạng Nhất trong kì thi toán cao cấp, chúc mừng cậu nha Giản Trì.”
Giản Trì thu tầm mắt lại. Dù cho những lời khen có cánh này khiến cậu cảm thấy không thoải mái lắm nhưng cậu vẫn khẽ nở một cười: “Cảm ơn, cậu có việc gì sao?”
“Tớ chỉ muốn chúc mừng cậu thôi, còn có…. Nếu như tan học cậu có thời gian thì có thể phụ đạo môn Toán cho tớ được không?” Bạch Hy Vũ nói xong còn vội chêm thêm một câu: “Nếu như không được cũng không sao, chỉ là tớ thấy cậu rất lợi hại, nếu có thể học cùng cậu ắt hẳn sẽ tiến bộ rất nhanh. Chúc cậu lần sau vẫn có thể đạt được thành tích tốt như vậy nha!”
Giản Trì không trả lời ngay. Cậu nhớ lại những lời bàn tán ác ý của đám người đó về Bạch Hy Vũ, khẽ quét mắt qua. Nếu như cậu không nhớ lầm thì lần nào gặp Bạch Hy Vũ, cậu ta cũng chỉ lù khù một mình, cứ như bị tất cả mọi người tẩy chay vậy.
“Tất nhiên là có thể rồi.” Giản Trì gật đầu, “Lát nữa tôi không có tiết, đang định đến thư viện đây.”
Đây không phải là ban phát lòng tốt, cũng chẳng phải đồng tình, chỉ là cảnh tượng vừa nãy khiến Giản Trì nhớ lại thời cấp Một của bản thân.
Thật ra cậu đã từng có chút giống với Vệ An, lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh, cho nên tất cả mọi người đều tẩy chay cậu, đến khi cậu phát hiện ra thì đã quá muộn.
Những người đó đặt biệt danh cho cậu ở sau lưng, gọi cậu là “đồ mọt sách”; lúc đang làm bài thì họ lại đột nhiên vỗ vai cậu, quay đầu lại thì đám người đó lại nhìn cậu cười lớn; lúc đang xếp hàng trong nhà ăn thì lại bị người khác chen hàng, còn có mặt mũi cười cười hỏi cậu: “Giản Trì, chắc cậu sẽ không tức giận đâu nhỉ.”
Mọi chuyện cứ như thế, không ngừng lặp đi lặp lại.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Giản Trì học được cách làm giảm sự tồn tại của bản thân, cho dù bị những người bên cạnh cô lập thì cậu vẫn chọn làm một người tàng hình. Thật ra đây cũng chẳng phải là một ý hay, nhưng dần dần cậu trưởng thành, trở thành Giản Trì của bây giờ.
Có lúc cậu nghĩ, nếu như khi đó có người chủ động nói chuyện với cậu, hoặc nở một nụ cười thì chắc chắn cậu sẽ không chọn cách trốn tránh để rồi bị tẩy chay, có lẽ cũng sẽ không trở nên lạnh lùng ít nói như bây giờ.
Bạch Hy Vũ cảm kích cười tươi, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Cảm ơn cậu Giản Trì, cậu thật tốt bụng!”
Giản Trì cũng không giải thích gì cả, đi về phía thư viện được một đoạn thì tim bỗng đập thêm vài nhịp. Cậu quay đầu nhìn đám người thưa thớt sau lưng, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cậu cảm giác ban nãy có người đang nhìn mình.