"Cù Hùng!"
Mạnh Trường An quay người gọi một tiếng, Cù Hùng thúc ngựa đi tới: "Giáo úy có gì căn dặn?"
"Mang đội mười người của ngươi bảo vệ những người tộc Lang Quyết kia tiếp tục đi lên phía trước, đội năm mươi người còn lại đều ở lại với ta."
Cù Hùng lập tức nói: "Ti chức nguyện ở lại bên cạnh giáo úy, mời đội chính khác dẫn người bảo vệ người Lang Quyết rút lui."
"Đi."
Mạnh Trường An sắc mặt bình tĩnh nói: "Chắc hẳn ngươi hiểu ta, đưa ra quyết định gì đều có căn cứ, tuy ngươi không biết mấy văn tự Lang Quyết, nhưng về mặt trao đổi ngôn ngữ lại là người thích hợp nhất, ta không thích có người chậm trễ thời gian, mỗi một tức trên chiến trường đều liên quan đến sống chết."
"Giáo úy!"
"Có khi nào cùng một quân lệnh của ta cần phải hạ hai lần?"
Cù Hùng khẽ cắn răng: "Người của ta, theo ta!"
Đội mười người phân tán ra, bảo vệ chung quanh mấy trăm người Lang Quyết không ngừng thúc giục. Sau khi biết đằng sau có kỵ binh người Hắc Vũ đuổi theo, những người Lang Quyết vốn đã kiệt sức liền bộc phát ham muốn sống cực lớn, bắt đầu nhấc chân chạy như điên.
Bọn họ là người một tộc, nhưng đây là một cuộc đào thải.
Người già yếu, nữ nhân và trẻ con bắt đầu tụt lại, những nam nhân trẻ tuổi kia chạy ở phía trước nhất.
Mạnh Trường An giơ tay ra nhận lấy cung phôi sắt từ thân binh, cung phôi sắt ba thạch rưỡi, kéo dây cung, cung như trăng tròn, tên bắn đi, đi như sao băng.
Phập một tiếng!
Gã nam nhân trẻ tuổi tộc Lang Quyết chạy trước nhất bị một mũi tên bắn thủng ngực từ phía sau, cả người ngã sấp về phía trước, trước đó gã ta đã đẩy nữ nhân bên cạnh ra rồi chạy như điên.
"Để thanh tráng niên thay phiên cõng người già và trẻ con, không nghe lời liền giết."
Mạnh Trường An thu hồi tầm mắt, sự chú ý tập trung vào đường đen ở phía xa đang càng lúc càng gần kia. Cánh đồng tuyết này khá bằng phẳng, khá rộng lớn, đoàn người ngựa ào ào lao lên phía trước, giống như sóng biển kéo đến.
"Xếp hàng."
Mạnh Trường An thản nhiên nói hai chữ.
"Trận hình phòng ngự!"
Thân binh khàn khàn giọng hô một tiếng.
"Không."
Mạnh Trường An tháo trường sóc (1) đeo ở một bên yên ngựa xuống, chỉ về phía trước: "Xung phong."
Thân binh đều sửng sốt: "Giáo úy, nhìn quy mô đội ngũ kỵ binh người Hắc Vũ cũng có gần 400-500 người, hơn nữa còn là Phi Hùng quân."
"Không phải Đại Uy Thiên Lang thì không cần để vào mắt."
Mạnh Trường An vẫn nói chuyện như một tên đầu gỗ, nhưng đó không phải là đờ đẫn, chỉ là một sự bình tĩnh, trên khuôn mặt kia không có bất kỳ gợn sóng nào.
Đại Uy Thiên Lang, tinh nhuệ trong tinh nhuệ kỵ binh người Hắc Vũ, kỵ binh Hắc Vũ quốc duy nhất có thể đối kháng với thiết kỵ trọng giáp bắc cương Đại Ninh. Đội kỵ binh này là dũng sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng trong toàn bộ quân đội đế quốc Hắc Vũ, một phần là người Tát Khắc, một phần là người Quỷ Vũ, một phần là người Man Đô, người nào cũng cực kỳ hung hãn và còn giết người như ngóe.
Nghe đồn Đại Uy Thiên Lang tổng cộng chỉ có một vạn người, chia làm chín doanh. Không lâu trước đó Mạnh Trường An đã được chứng kiến thực lực của Đại Uy Thiên Lang, gã dẫn theo thám báo tốt nhất bị đuổi theo 300 dặm, quân số giảm một phần ba, nếu như là kỵ binh bình thường của Đại Ninh giao chiến với bọn họ, sợ là càng không có phần thắng.
May mắn là Mạnh Trường An bọn họ mặc dù ít người nhưng ngựa nhanh, dù sao cũng không có trang bị nặng nề như thiết kỵ trọng giáp.
Sau đó Mạnh Trường An đã hỏi thăm, đội Đại Uy Thiên Lang đuổi theo gã là Trận Tự doanh, tướng quân lãnh binh tên là Liêu Sát Lang... Lúc nhắc tới người này tướng quân Võ Tân Vũ sẽ luôn dùng đến một từ, đó là cùng hung cực ác.
Đó là một đội kỵ binh được huấn luyện thành cỗ máy giết người, mỗi một người gần như đều không có tình cảm, chỉ biết giết chóc, lúc giết người bọn họ không thèm quan tâm là nam hay nữ, là già hay trẻ, gót sắt tiến lên trước, bất luận người nào, bất kỳ thứ gì ngăn cản phía trước đều sẽ đạp nát.
Đại Uy Thiên Lang Cửu Tự doanh, lâm binh đấu giả đều xếp hàng đầu.
Tướng quân Võ Tân Vũ là một người hùng mạnh, lúc trước đoạt giải quán quân kỳ thi lớn các quân Đại Ninh, được vinh dự là thập đại tân tú thế hệ trẻ. Có người nói thập đại tân tú lấy gã ta cầm đầu, có người nói là một vị tướng quân trẻ tuổi khác của bắc cương - Hải Sa, còn có người nói là con trai Thạch Phá Đang của nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, bởi vậy có thể thấy thực lực của Võ Tân Vũ đáng sợ cỡ nào. Ngay cả gã ta cũng cảm thấy Liêu Sát Lang khó chơi, có thể thấy được người này tất vô cùng đáng sợ.
Đại Ninh chư quân, tứ cương tứ khố, mười chín đạo chiến binh, cách ba năm sẽ có một kỳ thi lớn toàn quân cử hành ở thành Trường An. Đây là việc trọng đại của Đại Ninh, các đời hoàng đế Đại Ninh đều sẽ đích thân tham dự.
Người đoạt giải quán quân kỳ thi lớn năm kia tên là Bành Trảm Sa, bảng nhãn là Tạ Chiết, thám hoa là Cao Tiểu Mỹ, một nam nhân có cái tên rất đặc biệt...
Nhưng ba người này không có ai được xếp vào thập đại tân tú thế hệ trẻ tuổi, Bành Trảm Sa cực không phục, thề rằng kỳ thi lớn sau sẽ còn tham gia.
Đại Ninh mười chín vệ chiến binh, tứ cương tứ khố, thập đại chiến tướng, thập đại tân tú, đề đốc thủy sư Trang Ung chính là một trong thập đại chiến tướng, người duy nhất trong thập đại chiến tướng được xưng là nho tướng.
Mạnh Trường An nói, đối thủ không phải Đại Uy Thiên Lang thì không cần lo lắng gì, cho dù là Phi Hùng quân cũng có tiếng hung ác trong kỵ binh Hắc Vũ thì cũng không đáng lo.
Xem ra truy binh phía sau là trọng giáp Đại Uy Thiên Lang, tốc độ chậm hơn khinh kỵ không ít, cho nên Đại Uy Thiên Lang phân phái thám báo khinh kỵ chạy đến vùng biên quân Hắc Vũ này trước, đi trước mở đường cho Phi Hùng quân.
"Bày trận." Mạnh Trường An căn dặn một tiếng.
Thân binh liếc gã một cái: "Trận pháp gì?"
"Xung phong."
Trước giờ lời Mạnh Trường An nói dường như đều ít như vậy.
"Cầm giáo."
Mạnh Trường An hơi giơ trường sóc của lên, đội thám báo năm mười người đồng thời tháo cây giáo bên cạnh yên ngựa xuống, hơi giơ lên, góc độ gần như hoàn toàn đồng nhất.
Trường sóc có giá thành chế tạo cực cao, chỉ có những thám báo như bọn họ mới được trang bị, kỵ binh bình thường chỉ được trang bị hoành đao và anh thương (2) có giá thành chế tạo thấp hơn không ít.
"Phong thỉ, chính giữa." Mạnh Trường An thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước: "Giết!"
Bất chợt tăng tốc, chiến mã hí lên một tràng, ngay cả trong tiếng hí của nó cũng lộ ra một sự tàn ác.
Đội sáu mười người mà Mạnh Trường An mang theo cũng không đủ quân số, hiện tại đội năm mười người dưới trướng này cộng thêm chính gã cũng chỉ là năm mươi hai người.
Đối diện với ít nhất năm trăm Hùng Kỵ, số lượng gấp mười lần.
Nhưng năm mươi hai con người này lại không có chút sợ hãi nào. Trước trận chiến có thể bọn họ sẽ nghĩ thực lực cách xa thì có nên đánh hay không, nhưng mà từ khoảnh khắc quân lệnh hạ xuống, những người trẻ tuổi này liền không suy nghĩ đến chuyện khác nữa, chỉ có xung phong!
Mạnh Trường An đầu tàu gương mẫu, làm đầu trận của phong thỉ trận, năm mươi hai người giống như một thanh chủy thủ sắc bén hung hăng đâm vào
đội Hắc Vũ Phi Hùng kia.
"Giết!"
"Giết!"
Người của hai bên đều gào thét, đó là sự tàn nhẫn lớn nhất đối với chính mình trước khi đối diện với cái chết.
Mạnh Trường An nâng ngang trường sóc, trong khoảnh khắc sắp lao vào trong trận hình của kỵ binh quân địch trường sóc hơi chếch lên một chút, đâm vào ngực tên Hùng Kỵ ở đối diện phập một tiếng. Mũi giáo dài hai tấc đâm xuyên qua ngực, nhưng Mạnh Trường An chỉ cầm giáo bằng một tay, đẩy tên Hùng Kỵ kia từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, người nọ treo trên cán giáo, tay Mạnh Trường An vẫn vững như Thái Sơn!
Phập!
Người thứ hai!
Giống nhau xiên kẹo hồ lô, trường sóc xuyên qua người tên Hùng Kỵ thứ hai.
Phong thỉ trận trước nhọn sau rộng, trận hình gần giống như hình dạng chủy thủ, một mình Mạnh Trường An cắt vào trong đội ngũ Hắc Vũ Hùng Kỵ, kỵ binh Đại Ninh ở phía sau càng lúc càng nhanh giống như cái chêm đập vào lỗ hổng mở rộng này.
Trên thanh trường sóc kia đã treo ba người, lúc này Mạnh Trường An mới dùng hai tay giữ giáo quét ngang ra, ba cỗ thi thể bị ném bay, hai tên kỵ binh ở đối diện đang lao tới bị đập ngã xuống, ngọn giáo quét ngang dễ dàng cắt cổ một tên Hùng Kỵ. Một giáo này qua, cổ của tên Hùng Kỵ đó bị cắt đứt hơn ba phần tư, chỉ còn lại một lớp mỏng manh ở phía sau, cái đầu không tự chủ được ngoẹo qua một bên, máu trong cổ phun ra như suối.
Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng tuyết, máu loang từng bãi, từng bãi, như mai hồng trên tuyết.
Mạnh Trường An giết sáu người, giết xuyên trận địa của địch, đội ngũ xông lên cắt hàng ngũ chữ "nhất" của Hắc Vũ Hùng Kỵ thành hai đoạn. Những tên Hùng Kỵ kia căn bản cũng không ngờ đối phương chỉ có một chút người như vậy lại dám phản công xung phong, thế nên ngay cả trận hình cũng không kịp thay đổi.
"Phá trận rồi!"
Một gã thám báo Đại Ninh hưng phấn hô một tiếng, giọng nói cũng đã khàn khàn.
Mạnh Trường An giục ngựa ở phía trước dẫn đội ngũ lượn nửa vòng rồi quay trở lại, đội ngũ chỉnh tề hợp nhất... Sau khi giao phong Hùng Kỵ lại điều chỉnh trận hình một lần nữa, hàng ngũ chữ "nhất" đổi thành yến vĩ trận có sự sắc bén hơn. Thật ra yến vĩ trận được xem như hàng ngũ xung phong cơ bản của kỵ binh, tiến được lui được.
"Giáo úy, người Hắc Vũ đã thay đổi trận rồi!"
Thân binh ở bên cạnh Mạnh Trường An nhắc nhở một câu.
"Chúng ta phải làm sao?"
Mạnh Trường An liếc nhìn vết máu trên ngọn giáo, ánh mặt trời chiếu lên trên, màu máu trở nên càng chói lọi hơn.
Gã giương giáo lên thúc ngựa: "Giết thêm lần nữa."
Phong thỉ trận quyết tuyệt nhất, một khi lọt vào trong trận doanh kẻ thù bởi vì đội ngũ trước sau kéo ra quá dài nên khó tránh khỏi sẽ bị phân tách, sau khi rơi vào trùng vây thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng phải xem đầu trận của phong thỉ trận này có đủ sắc bén, có đủ cứng rắn hay không.
Gã là Mạnh Trường An.
Cho nên, ở đây gã không có sự lựa chọn khác, phá trận thêm một lần nữa là được.
Kỵ binh Đại Ninh lại xông tới một lần nữa, tốc độ của chiến mã càng lúc càng nhanh, ngọn giáo hơi giơ lên, ánh mặt trời phản xạ lại cũng không có chút ấm áp nào, lạnh lùng đến mức khiến da đầu người ta nứt toác.
"Giết!"
Hai đội ngũ lại hung hăng va chạm lần nữa, trường sóc do thợ lành nghề Đại Ninh tạo ra có ưu thế tuyệt đối, đối phương quen sử dụng loan đao lưng ngựa, đòn đầu tiên sẽ bị thiệt thòi.
Một loạt trường sóc đâm qua, đâm chết Hùng Kỵ từ phía trước lao đến, nhưng cũng có thám báo bị lực độ xung kích làm ngã ngựa, sau khi rơi xuống đất thì ngay cả cơ hội đứng lên cũng không có, tốc độ kỵ binh song phương lướt qua nhau nhanh cỡ nào? Người ngã xuống không cần hai tức là sẽ bị vó ngựa giẫm thành thịt nát.
Những chiến sĩ này người lớn không quá ba mươi tuổi, người nhỏ chưa đến mười tám, từ giây phút bước lên chiến trường, sinh mệnh của người trẻ tuổi sáng lạn cỡ nào, nhiệt huyết cỡ nào, thảm liệt cỡ nào mới có thể biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn như thế.
Sống sót, lưỡi đao liếm máu ngửa mặt lên trời thét dài.
Chết rồi, nhập vào đại địa này ngủ một giấc dài.
Tiếng vó ngựa, tiếng binh khí va chạm, tiếng hò hét gào thét, tiếng binh khí rạch vào thân thể, hợp thành chiến ca chấn động lòng người nhất trên chiến trường.
Lần thứ hai xung phong, Mạnh Trường An dẫn đầu các thám báo lại phá vỡ trận địa của địch một lần nữa, cho dù lần này trận hình của kẻ địch dày đặc hơn, thám báo xông qua lượn nửa vòng tròn như gió bay chớp lóe trở lại, năm mươi hai người còn lại bốn mươi mốt người.
Số thi thể bỏ lại phía đối diện, ít nhất hơn một trăm, giờ khắc này thám báo được tuyển chọn kỹ lưỡng trong khắp biên quân Đại Ninh phát huy chiến lực vô cùng nhuần nhuyễn.
Một mình Mạnh Trường An giết một nửa trong số đó.
Lần đầu tiên xung phong giết sáu người, lần thứ hai xung phong giết hơn bốn mươi người, đủ để thấy lần thứ hai giao phong tàn khốc cỡ nào, độ dày trận hình của Hùng Kỵ suýt nữa khiến cho tốc độ của kỵ binh quân Ninh bị giảm đi, nếu một khi lọt vào vòng vây thì chỉ có thể là toàn quân bị diệt, mà sở dĩ không bị giảm đi là vì Mạnh Trường An ở phía trước nhất rất độc, rất mạnh!
Lại quay lại lần nữa, Mạnh Trường An vẫn mặt không biểu cảm.
Giết nhiều người như vậy, tay cầm giáo của gã đã đang hơi run, nhưng không ai có thể nhìn thấy, gã sẽ không để cho thủ hạ nhìn thấy.
Gã chậm rãi hít thở, lại giương giáo lên.
Hùng Kỵ đã bỏ lại trên dưới một trăm cỗ thi thể cũng đang chỉnh đội ở chỗ xa, nhưng lại không phát động xung phong.
Mạnh Trường An ngẩng đầu lên: "Thổi tù và, tiến công."
Tuuuuuuu!
Thân binh thổi tù và, đội ngũ lại tăng tốc.
Hùng Kỵ ở phía đối diện đột nhiên thoáng chốc đã tan rã, bắt đầu quay đầu bỏ chạy, để lại một lớp tuyết đọng bị vó ngựa giẫm nát.
"Bọn chúng sợ rồi!"
Một gã thám báo dùng hoành đao gõ lên giáp ngực của mình, tiếng thịch thịch thịch giống như trống trận.
"Bọn chúng sợ rồi!"
"Đại Ninh uy vũ!"
"Giáo úy uy vũ!"
(1) Trường sóc: cây giáo dài.
(2) Anh thương: loại thương có buộc chùm tua ở đầu. Vũ khí giống như của Nhạc Phi chính là loại thương này.