Năm mươi hai kỵ binh giết lùi hơn năm trăm kỵ binh, nhưng Mạnh Trường An vừa mới làm xong hành động vĩ đại này dường như lại không có một chút hưng phấn nào, so với sự kích động của đám thám báo thủ hạ thì rõ ràng là hơi đờ đẫn một chút.
"Đi." Mạnh Trường An điều khiển chiến mã: "Hùng Kỵ là muốn giữ chân chúng ta."
Đám Hùng Kỵ bỏ chạy đến chỗ xa xa phát hiện Mạnh Trường An không dẫn binh đuổi theo, sau khi lượn một vòng lớn lại quay trở lại, tiếng vó ngựa giẫm trên mặt đất giống như sấm rền.
Gã liếc nhìn, điên những người Lang Quyết đang chạy như ra đi nhưng khoảng cách cũng không an toàn, nếu Hùng Kỵ ở phía sau tăng tốc truy kích thì không cần bao lâu là có thể đuổi đến nơi, những người Lang Quyết này không hề có sức phản kháng, chỉ có thể là số mệnh bị tàn sát.
"Giáo úy, nếu không bảo vệ được những người Lang Quyết kia thì sao?"
"Vậy thì không bảo vệ, trước lúc đó, dốc hết toàn lực."
Hiếm khi Mạnh Trường An nói nhiều lời vài, nhưng lại lười giải thích nhiều một chút.
Các binh sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ sẽ không suy nghĩ đến chuyện sâu xa hơn, sẽ không hiểu giáo úy mang về mấy trăm bách tính Lang Quyết không chỉ là vì cứu người, mà ở ý nghĩa của bản thân chuyện này hơn.
Nếu đưa những người này an toàn vào Phong Nghiễn Đài, nếu nhe đại quân có thể đến chi viện, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ biết được sẽ lập tức hạ chỉ triệu kiến Mạnh Trường An, triệu kiến những tộc nhân Lang Quyết này, đây chính là một thành tựu!
Không phải thành tựu của một mình Mạnh Trường An, là thành tựu của Đại Ninh, là thành tựu của hoàng đế bệ hạ!
Bách tính trong Hắc Vũ quốc ngươi tâm hướng Đại Ninh, biên quân của trẫm có thể xâm nhập vào mấy trăm dặm Hắc Vũ đưa người về, đây là thái độ của Đại Ninh, đây là thực lực của Đại Ninh!
Chuyện này lan truyền khắp thiên hạ, tất cả các nước lớn nhỏ chung quanh Đại Ninh có ai không kính sợ?
Các thám báo không nghĩ được những điều này, tầm nhìn, tư duy, những thứ này đều là cực hạn của bọn họ.
Nhưng Mạnh Trường An không cho rằng một chuyện mang ý nghĩa phi phàm như thế có phân lượng nặng hơn tính mạng của thám báo dưới trướng gã. Đưa người về bằng nỗ lực lớn nhất, không đưa về được thì chỉ có thể từ bỏ, nếu đổi lại là người khác sẽ làm như thế nào?
Hùng Kỵ ở phía sau bắt đầu tăng tốc độ, số người của bọn họ vẫn hơn nhiều bên phe Mạnh Trường An nhiều.
"Xem ra có người hy vọng bọn họ giữ ta lại."
Mạnh Trường An nhìn ra chỗ xa hơn, trước đó gã đã phán đoán kỵ binh Đại Uy Thiên Lang đuổi theo ngay phía sau, nhưng Thiên Lang kỵ là trọng giáp kỵ binh tốc độ cũng không nhanh, một ngàn trọng giáp kỵ binh lúc hành động cần đến số lượng phụ binh và mã phu gần gấp đôi đi theo, cũng cần chừng đó số lượng ngựa chở vật tư.
Lần trước người kia vì đuổi theo gã mà lại hạ lệnh cho kỵ binh tháo giáp trụ, chỉ có người điên cuồng mới có thể làm ra được chuyện điên cuồng như vậy.
Lần trước giao thủ cũng không bao lâu, lúc Liêu Sát Lang truy kích Mạnh Trường An đã bắn tên từ ngoài 150 mét, khi mắt thấy một mũi tên kia sắp bắn thủng gáy Mạnh Trường An, ai cũng không ngờ gã lại đột nhiên quay lại một tay túm lấy mũi tên sắt, bàn tay đó giống như bàn thạch vậy.
Nếu như tránh được, Liêu Sát Lang cũng không đến mức tức giận thành như vậy, Mạnh Trường An một tay túm được mũi tên của hắn ta, việc này theo hắn ta thấy là một sự khiêu khích, sự khiêu khích không thể chịu đựng được, Võ Tân Vũ cũng không dám nhận mũi tên của hắn ta như vậy!
Hơn bốn trăm Hùng Kỵ tăng tốc đuổi theo, chút thời gian mà Mạnh Trường An dẫn người liều chết tranh thủ được rất nhanh sẽ bị tiêu tan vì tốc độ khủng khiếp này.
Hùng Kỵ ở phía sau đã ở khoảng cách không đến 300 mét, Mạnh Trường An ghìm chiến mã lại, các thám báo khác vẫn đang lao về phía trước hoàn toàn không kịp phản ứng. Mạnh Trường An một mình quay đầu ngựa chạy ngược về, lúc trường sóc trong tay giương lên lóe ra ánh sáng chói mắt.
Hắc Vũ Hùng Kỵ phía đối diện rõ ràng có phát ra một tràng cười, đó là tiếng cười nhạo Mạnh Trường An chạy về một mình.
Phập một tiếng, Mạnh Trường An đâm chết kỵ binh Hắc Vũ ở phía trước lao đến, trường sóc quét ngang đánh bay cả hai người phía sau lẫn thi thể ra ngoài. Gã tay phải cầm giáo, tay trái rút hắc tuyến đao ra, ngăn cản một đao đồng thời trường sóc lại đâm chết một người.
Chiến mã mà gã cưỡi dường như cũng cảm nhận được sự liều lĩnh của chủ nhân, chỉ lo lao lên phía trước.
Đoàn nhân mã mấy trăm người bị một mình Mạnh Trường An chém giết thành một con đường máu, lần này đã kích phát lòng thù hận của Hắc Vũ Hùng Kỵ, đội ngũ lại không truy kích người Lang Quyết ở phía trước, mà quay sang đuổi sát Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An treo trường sóc sang một bên đánh ngựa chạy về phía trước, tháo cung cứng sau lưng xuống bắn tên liên hoàn, tất cả mấy tên Hắc Vũ Hùng Kỵ đuổi theo gần nhất đều bị bắn ngã.
Mấy trăm kỵ binh đuổi theo sau một mình gã, Mạnh Trường An đưa bọn chúng đi cách người Lang Quyết càng lúc càng xa. Lúc này Cù Hùng bọn họ ở bên kia mới hiểu được ý của giáo úy, đỏ mắt thúc giục người Lang Quyết đi nhanh.
Đường đen trên đường chân trời xa xa càng lúc càng rõ ràng, lúc đến gần thì giống như đỉnh lũ vậy.
Đại Uy Thiên Lang đã đến.
Khi một ngàn trọng giáp xếp thành hàng tiến về phía trước, đúng là có một khí thế giống như mây đen áp thành, những Thiên Lang kỵ này người nào cũng gần như cao hơn một mét chín, cường tráng như trâu, vũ khí của bọn họ cũng đều rất nặng nề, giáp trụ trên người đao kiếm bình thường căn bản là không chém vỡ.
Một đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt đã đến, đã cách Mạnh Trường An không quá 2000-3000 mét.
Liêu Sát Lang ngồi trên chiến mã, giơ thiên lý nhãn lên nhìn Mạnh Trường An, khóe miệng lập tức nhếch lên: "Quả nhiên là một nhân vật, rất tốt, vô cùng tốt."
Hắn ta buông thiên lý nhãn xuống: "Các ngươi đi giết hết những người Lang Quyết kia, người Ninh kia là của ta."
Hắn ta ngồi thẳng người, thúc ngựa chạy đến chỗ Mạnh Trường An... Liêu Sát Lang là tướng quân Đại Uy Thiên Lang Trận Tự doanh, cũng là người đặc biệt nhất, bởi vì hắn ta chưa bao giờ mặc giáp.
Ngựa hắn ta ngồi cưỡi tên là Bác Đạp Ô hí dài mấy tiếng, co chân chạy như điên.
Lúc này mấy trăm Hùng Kỵ đang truy đuổi Mạnh Trường An nhìn thấy Đại Uy Thiên Lang đã đến đều ghìm chặt chiến mã. Ai cũng biết tính tình Liêu Sát Lang thế nào, thứ mà hắn ta đã nhắm đến thì ai cũng không thể cướp, vì thế những kỵ binh này bắt đầu chạy về phía người Lang Quyết.
Chiến mã Mạnh Trường An đang cưỡi tuy không tầm thường, nhưng so với Bác Đạp Ô mà nói thì còn kém xa, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong góc xéo giết ra một đội kỵ binh người Ninh, nhân số đội ngũ không nhiều lắm, chỉ khoảng chừng hơn ba trăm người, nhưng chiến mã tốc độ cực nhanh, trận hình sắc bén, thế như sấm rền.
Mấy trăm tên Hắc Vũ Hùng
Kỵ còn chưa có phản ứng, hơn ba trăm kỵ binh Đại Ninh này đã từ bên cạnh quét qua, sau một trận liên nỏ bắn dồn dập ít nhất hơn trăm người Hắc Vũ đã bị bắn ngã. Sau đó đội kỵ binh Đại Ninh này hướng tới bên phía người Lang Quyết, từng người từng người một kéo người Lang Quyết lên chiến mã, việc còn lại cũng không quản nữa, chạy về phía Phong Nghiễn Đài.
Mạnh Trường An liếc mắt liền nhìn thấy chữ Bùi trên chiến kỳ của đội kỵ binh người Ninh kia, gã cười lạnh một tiếng, thúc ngựa tăng tốc.
Thủ hạ của Mạnh Trường An cứu những người Lang Quyết còn lại, đuổi theo kỵ binh phía trước lao vào trong thành Phong Nghiễn Đài.
Cũng là bọn họ đuổi theo nhanh, nếu không cửa thành đã đóng rồi.
Cù Hùng vừa thấy những đồng bào kia lại muốn đóng cửa thành mắt cũng đỏ lên, từ trên chiến mã nhảy xuống một cước đạp một tên trong số đó ngã ngửa: "Giáo úy còn ở bên ngoài!"
"Trói hắn lại cho ta!"
Cách đó không xa có người giận dữ mắng một tiếng.
Mấy kỵ binh đi lên ấn Cù Hùng xuống, một tên thân binh đi qua trực tiếp tát mấy phát.
Bùi Khiếu ngồi trên chiến mã liếc mắt nhìn những thám báo kia một cái: "Ai còn cãi lại quân lệnh của bổn tướng quân nữa, định trảm không tha."
Trong tiếng kẹt kẹt kẹt, thủ hạ của Bùi Khiếu đóng chặt cửa thành Phong Nghiễn Đài, còn cài then nữa, Cù Hùng giãy giụa lớn tiếng cãi cọ, đâu còn quan tâm bản thân mình đang miệng chảy đầy máu.
Bùi Khiếu chau mày: "Nghe ồn ào, tháo cằm hắn xuống."
Mấy chục thám báo liền muốn rút đao đánh lại, nhưng bị một đám người vây quanh, liên nỏ của đối phương cũng sớm đã nâng lên, chỉ cần bọn họ tiến lên là lập tức một trận mũi tên bắn đến.
"Hạ hết toàn bộ binh khí của những người này, bỏ giáp trụ, trói lại ném vào trong nhà bỏ hoang."
Bùi Khiếu thúc ngựa xoay người: "Dù sao cũng là đồng bào Đại Ninh không thể trực tiếp giết chết, ta không đành lòng, sau khi chúng ta đi nếu như đều chết đói hết thì cũng không liên quan đến ta."
Thủ hạ của Bùi Khiếu xông lên, ỷ vào người đông thế mạnh tháo hết giáp trụ và binh khí của những thám báo kia, sau đó trói từng người một, tìm mấy gian nhà bỏ hoang trực tiếp đẩy vào trong, lại tìm thêm dây xích khóa cửa phòng lại.
Một đám người Lang Quyết sợ tới mức mặt không còn chút máu, vừa mới chạy thoát khỏi cuộc đuổi giết của người Hắc Vũ, lúc này nhìn thấy giữa những người Ninh lại xuất hiện mâu thuẫn, ai cũng không dám nói chuyện, chen chúc lại với nhau giống như một đàn cừu bị kinh sợ vậy.
"Ha ha..." Bùi Khiếu cố nặn ra vài tiếng cười khô khốc: "Các ngươi không cần lo sợ, bổn tướng quân là Đại Ninh chính tứ phẩm Uy Dương tướng quân, các ngươi đều là do ta cứu ra, ta sẽ đưa các ngươi đến nơi an toàn."
Dã Quát Ðài đứng lên chỉ ra bên ngoài xì xồ nói một tràng, sắc mặt Bùi Khiếu lạnh đi: "Hắn nói gì?"
Một thủ hạ hiểu tiếng Lang Quyết giải thích: "Hắn nói ân nhân cứu bọn chúng còn ở bên ngoài, tại sao lại đóng cửa thành? Hắn bảo... Hắn xin tướng quân mở cửa thành ra cho ân nhân bọn chúng vào."
"Ta mới là ân nhân của các ngươi!"
Bùi Khiếu sắc mặt trắng nhợt: "Ngươi nói với bọn chúng, nếu bọn chúng muốn sống tiếp, hãy nhớ kỹ một chuyện cho ta... Sau khi vào Đại Ninh, bất kể là ai hỏi bọn chúng đều phải nói là ta cứu bọn chúng ra, lúc bổn tướng quân ta xâm nhập cảnh nội Hắc Vũ quốc thăm dò địa hình đã cứu bọn chúng! Nếu ai không nhớ, ta sẽ chém kẻ đó ngay bây giờ."
Thủ hạ của y dùng tiếng Lang Quyết lớn tiếng nói một lượt, Dã Quát Đài lập tức ngơ ngác.
"Rõ ràng là vị tướng quân ở bên ngoài đã cứu bọn chúng ta!"
"Ngươi câm miệng!"
Phụ thân gã ta vội vàng kéo gã ta ngồi xuống, ra sức bịt miệng Dã Quát Đài.
Bùi Khiếu từ trên ngựa nhảy xuống đi lên tường thành: "Ân nhân cứu mạng đó của các ngươi sắp chết rồi, cho nên là ta đưa các ngươi về, đây là vận may trời cho ta... Chẳng những công lao vẽ bản đồ đã là của ta, ngay cả công lao cứu mấy trăm người Lang Quyết cũng là của ta, đây là hành động vĩ đại từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay cũng chưa từng từng có, bệ hạ cũng phải đích thân khen ngợi ta!"
Tay y khoát lên: "Hỏi bọn chúng một lượt, người có thể nhớ lời ta nói thì giữ lại, không nhớ được thì chém, dù sao mang về năm trăm người và ba trăm người cũng không có gì khác nhau, bệ hạ chỉ muốn chuyện này chứ không phải là cụ thể bao nhiêu người."
Y đi lên tường thành, thầm nghĩ Mạnh Trường An, ta phải tận mắt nhìn ngươi chết, không phải ngươi mạnh lắm ư, không phải là không sợ người Hắc Vũ ư, hiện tại bên ngoài có hơn một ngàn Thiên Lang kỵ đuổi giết một mình ngươi, ta xem ngươi làm sao sống được.
Đúng lúc này, Mạnh Trường An đã chạy tới bên ngoài tường thành không xa, mắt thấy cửa thành đã đóng.
Liêu Sát Lang đã ở sau lưng gã không bao xa cất tiếng cười to: "Người Ninh các ngươi vẫn là cái dạng này, người cùng một nhà đấu đá với nhau, xem ra là người kia muốn cướp công lao của ngươi. Người Ninh... ngươi có thể đầu hàng, ta hứa cho ngươi cao quan hậu lộc, với bản lĩnh của ngươi mà theo ta về, ta bảo đảm ngươi thăng chức rất nhanh!"
Mạnh Trường An quay đầu lại, đột nhiên cười: "Ta sẽ đi Hắc Vũ, nhưng lúc đi sẽ mang theo lính của ta, san bằng quốc đô của các ngươi."
Nói xong câu đó gã đột nhiên tháo trường sóc xuống, một bên yên ngựa của gã treo một cuộn dây thừng, buộc dây thừng vào trường sóc, sau đó một cánh tay giơ trường sóc lên ném ra ngoài!
Thanh trường sóc kia hóa thành một tia sấm sét bay lên tường thành, đúng lúc Bùi Khiếu từ bên trong đi lên, trường sóc bay sượt qua đầu y, đâm vào một cây cột bịch một tiếng.
Mạnh Trường An hai tay nắm lấy dây thừng phát lực liền phóng đi, hai chân đạp lên tường thành, thoáng dừng lại rồi nhanh chóng leo lên trên.
Bùi Khiếu sợ giật nảy mình đã kịp phản ứng lại, rút đao chém xuống dây thừng!