Trên đường đi đến cửa Dao Đình, Thanh Nhược lộ ra có chút dị thường.
Lăng Kỳ Tông hiển nhiên là người giỏi về trò chuyện, vừa cùng Cẩm Nhan tham khảo thi từ ca phú, đồng thời cũng không từng lạnh nhạt đối với Thanh Nhược. Mà mỗi lần Lăng Kỳ Tông mở miệng nói chuyện cùng Thanh Nhược, Thanh Nhược đều cúi đầu ấp úng đáp lại. Lăng Kỳ Tông ban đầu còn cảm thấy buồn bực, sau đó nhìn thấy bên tai Thanh Nhược ửng đỏ, tựa hồ loáng thoáng hiểu được cái gì, liền cũng quy củ không cố gắng tiếp lời nữa, chỉ cùng Cẩm Nhan trò chuyện, trái lại cười nói có lễ độ.
Mà Cẩm Nhan, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người Thanh Nhược, nhưng cũng không thể đoán được. Cùng Lăng Kỳ Tông nói chuyện phiếm vẫn là không lộ đầu mối, thậm chí càng lộ vẻ hào hứng chút. Bạch Phong, Mặc Vũ cùng chủ tử ở lâu, thấy ánh mắt như vậy, không khỏi rùng mình. Người thông minh là càng phải nói năng cẩn thận nên hai nàng chỉ vững vàng đi ở sau lưng ba người. Hai người vốn là đang cùng nhau thấp giọng nói chuyện, bây giờ ngay cả lời cũng không nói nữa, chỉ để ý đi đường.
May mắn là, đường xá cũng không xa, năm người rất nhanh liền đến cửa Dao Đình. Bởi vì lúc trước Lăng Kỳ Tông hỏi tới quan hệ giữa nàng cùng Thanh Nhược, Cẩm Nhan cố ý nói là vị hôn thê, vì vậy bốn người chia ra lên hai chiếc xe ngựa, mà Lăng Kỳ Tông là chọn cỡi ngựa mà đi.
Lên xe ngựa, Cẩm Nhan hơi híp mắt, cũng không nhìn Thanh Nhược một cái, sắc mặt hơi chìm. Thanh Nhược không biết nguyên nhân, chỉ nghe nàng nói có chút mệt nhọc, liền cười nghênh đón nói: "Cẩm Nhan thật lợi hại, vậy mà thật đứng nhất, Thanh Nhược đáp ứng thưởng cho ngươi, hay là ta giúp ngươi xoa xoa bả vai?"
Mắt của Cẩm Nhan hơi mở ra một đường chỉ, lười biếng nói: "nào có chuyện tiện nghi như vậy. Bất quá xoa còn phải xoa." nói xong lại híp mắt.
Thanh Nhược vốn còn muốn nói mấy câu, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ tựa hồ vô cùng mệt mỏi của Cẩm Nhan, liền nín trở về, ngồi ở bên người Cẩm Nhan nhẹ nhàng cho Cẩm Nhan bóp vai.
Cẩm Nhan theo tay của Thanh Nhược xoay người, lại từ từ ngã ở trên người Thanh Nhược, sắc mặt mới hơi có vẻ dễ nhìn chút.
"ngươi cảm thấy con người Lăng Kỳ Tông như thế nào?" Chợt, Cẩm Nhan phá vỡ an tĩnh, vẫn là nhắm mắt giống như tùy ý nói.
Tay Thanh Nhược hơi dừng một chút, nói: "Tốt...... tốt vô cùng. A. Tướng mạo đường hoàng, phong độ cũng rất tốt, tựa hồ không có loại phong thái con nhà giàu."
Cẩm Nhan im lặng. Thanh Nhược vốn tưởng rằng đề tài đã kết thúc, không ngờ Cẩm Nhan lại nói: "Vậy, Thanh Nhược có thích nam tử như vậy không?" giọng nói vô cùng êm ái.
Lúc này, Thanh Nhược không chỉ dừng một chút, mà là ngừng tay, không biết nên đáp lại như thế nào.
Có lẽ, rất nhiều cô gái đều là thích đi. Tuấn mỹ, giàu có, phong độ phiên phiên, tài hoa nổi bật, là dường nào ưu tú nam tử.
Cẩm Nhan thẳng người lên, từ từ mở mắt ra, thật sâu nhìn Thanh Nhược một cái, khóe môi vểnh lên một độ cong.
Nhưng không có bất kỳ vui vẻ.
Thanh Nhược kinh ngạc nhìn Cẩm Nhan, lúc này mới chậm chạp phát giác trong không khí có sự khác thường.
Cẩm Nhan lại nhắm nghiền hai mắt, thân thể dựa vào buồng xe, cả người tản ra hơi thở trầm mặc sơ ly.
Thanh Nhược sợ hãi nhìn tình huống đột nhiên phát sinh, không biết nên như thế nào cho phải.
Một đường không nói nữa.
Một lát sau, xe ngựa từ từ ngừng lại. Bên ngoài truyền tới giọng nói đánh xe ngựa, ngay sau đó chính là giọng nói trầm thấp từ tính của Lăng Kỳ Tông ở bên ngoài xe ngựa vang lên: "hai vị, đã đến Lăng phủ."
Sau đó, màn xe liền được một cái tay trắng nõn thon dài kéo ra. Cẩm Nhan thần sắc lạnh nhạt đi xuống.
Thanh Nhược đi theo muốn xuống, Cẩm Nhan duỗi tay, nhẹ nhàng đở một cái, đợi Thanh Nhược mới vừa vừa chạm đất liền không dấu vết rất nhanh thu lại tay vào tay áo bào rộng lớn, sau đó dẫn